CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 157

"Cô rất yêu anh ta..." Vẻ mặt của Thành hơi mất tự nhiên, nhưng cũng

không có ý chế nhạo.

"Vì sao anh không cười tôi ấu trĩ?"

"Âm nhạc là một loại phương thức biểu đạt và thổ lộ tình cảm, đứng

trước âm nhạc, mỗi loại tình cảm đều quý giá, không được chê cười." Cô
cảm thấy rung động sâu sắc bởi lời anh nói, đây có lẽ chính là cái gọi là
đồng cảm đi.

"Dù sao anh ấy vẫn nói tôi còn nhỏ, căn bản không phân biệt được cái gì

là thích, cái gì là yêu... Không phải tôi không hiểu, là anh ấy không thể
hiểu." Nếu An Nặc Hàn có thể hiểu âm nhạc như Thành thì tốt biết bao.

Ánh mắt của Thành chớp một cái, giọng điệu tràn ngập cảm xúc. "Anh ta

không hiểu cô, thì làm sao yêu cô được!"

Cô lại muốn nói gì đó, thì vệ sĩ của cô đến nhắc nhở đã tới giờ về.

Cô hậm hực rời đi.

Qua lần trò chuyện này, Thành hình như rất thích tâm sự với cô, mỗi lần

dạy cô hát xong đều dành lại hơn mười phút cùng cô nói chuyện.

Cô cũng thích tâm sự với Thành, vì ánh mắt Thành lúc nào cũng chăm

chú như thế, trước mặt Thành cô không hề là một đứa trẻ con, cô có cảm
giác mình được tôn trọng, được người khác hiểu.

***

Thời gian học nhạc cùng Thành trôi rất nhanh, thấm thoát đã qua hai

tháng, Mạt Mạt chuẩn bị đón sinh nhật mười lăm tuổi.

Cô từ sáng sớm đã ngồi ôm điện thoại chờ An Nặc Hàn gọi đến chúc

mừng sinh nhật. Kể cả thời gian vào lớp, đi ăn, cô đều đặt điện thoại trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.