CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 158

mắt, luôn luôn để ý tới nó.

Thế nhưng, tới tận năm giờ chiều, anh vẫn chưa gọi. Mạt Mạt cuối cùng

không thể kiên nhẫn thêm nữa, muốn gọi điện để nhắc nhở anh, ai ngờ anh
đã tắt điện thoại, cô gọi liên tục mấy lần vẫn đều là tắt máy.

Cô hiểu thời gian này An Nặc Hàn đang bận rộn cho việc tốt nghiệp, vừa

phải sửa luận văn, vừa bận chia tay với bạn bè, lại vừa phải giải quyết một
số thủ tục, có xem nhẹ mấy chuyện vụn vặt không đáng kể này cũng là rất
bình thường. Dù sao sinh nhật của cô hàng năm đều có, quên một hai lần
cũng không có là gì.

Nhưng trong lòng cô vẫn không cam tâm, muốn gọi một lần cuối cùng

cho An Nặc Hàn, tắt máy! Lại thêm một lần cuối cùng nữa, vẫn là tắt máy,
thêm một lần cuối cùng nữa...

Để lại cho cô vẫn là sự thất vọng.

Lá cây bạch quả rơi đầy mặt đất, mây chiều che khuất vầng mặt trời, ánh

nắng mờ mịt chiếu xuyên tầng mây những tia sáng thê lương.

Cô một mình đeo cặp sách, đi ra khỏi trường học.

Đi tới cửa, cô vừa muốn đi tới gần chiếc xe có trách nhiệm đón cô, một

chiếc xe thể thao màu đỏ đã đỗ ngay trước mặt.

Cửa sổ xe hạ xuống, tay Thành ngoắc ngoắc cô: "Lên xe."

"Đi đâu?"

"Chúc mừng sinh nhật em."

"Nhưng.... em phải về nhà, bố em nói muốn cho em một bất ngờ!" Tuy

nói rằng tại giờ phút này, cô không hề có hứng thú với bất kỳ bất ngờ nào,
nhưng cô vẫn không muốn làm ông mất hứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.