CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 160

ngờ: I love you!

"Anh?" Đối với cô, điều này rất ngoài ý muốn. Cô nghi ngờ nhìn Thành

trước mặt, cũng không thổi tắt nến trên chiếc bánh gautaeux.

"Anh yêu em!"

"Em... em đã có chồng chưa cưới, em rất yêu anh ấy."

"Anh ta cũng yêu em sao?"

Câu nói này hoàn toàn đánh trúng chỗ đau của Mạt Mạt, cô đờ đẫn nhìn

ánh nến lung lay. "Em còn nhỏ, chờ em lớn lên..."

"Không!" Màu vàng trong đôi mắt anh dập dềnh ánh nến đỏ. "Em đã

trưởng thành rồi, là anh ta không đọc được thế giới nội tâm phong phú của
em, là anh ta không biết được sự tinh tế của em, tình cảm buồn thương của
em..."

Sáp nến đỏ chảy xuống mặt trên chiếc bánh.

"Anh mới là người hiểu em, chỉ có anh mới có thể nghe và hiểu được

tiếng đàn của em!"

"Thành, cám ơn tình cảm của anh dành cho em, em..."

Đúng lúc đấy, ngoài cửa vang lên tiếng chào hỏi vô cùng cung kính của

phục vụ.

"Tôi có thể làm gì giúp ngài?"

"Tôi tìm người." Câu trả lời mang theo phát âm kiểu Anh rõ ràng.

Phục vụ nhanh chóng kéo cửa ra, thái độ kính cẩn, cúi người làm một tư

thế "Mời vào".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.