Thành nói đúng, anh không hiểu được thế giới nội tâm phong phú của cô,
lại càng không thể biết tới tình cảm buồn thương của cô...
Đột nhiên, An Nặc Hàn dừng xe lại giữa đường.
Anh cởi dây an toàn cho cô, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: "Em muốn ở
cùng với cậu ta, vậy thì bây giờ xuống xe đi tìm cậu ấy đi! Anh dứt khoát
sẽ không ngăn cản em!"
"Em không..." Mạt Mạt hoảng loạn lắc đầu. "Anh Tiểu An, anh đừng
giận nữa, em không học với anh ấy nữa."
An Nặc Hàn lại trông càng thêm tức giận, anh mạnh mẽ đạp một phát
vào chiếc xe, thân xe hơi biến dạng, tiếng còi báo động chói tai vang lên.
Mạt Mạt sợ đến nỗi vội vàng xuống xe, luống cuống chẳng biết làm thế
nào, nhìn khuôn mặt nổi giận đùng đùng của anh.
"Em... Anh đừng giận, em đi vẫn không được sao?"
Gió biển phất qua khiến cả người cô run rẩy, cô lau đi nước mắt đang rơi
xuống từ hốc mắt: "Em biết anh không thích em, em sẽ không bao giờ quấn
lấy anh nữa!"
Cô đi được hai bước, An Nặc Hàn đưa một tay nắm chặt cổ tay cô, kéo
lại, một tay quay bờ vai phải gầy yếu của cô đặt cô dựa vào chiếc xe cứng
ngắc.
Trong khi cô vẫn còn chưa kịp kiểu chuyện gì đang xảy ra, đôi môi anh
đã ngang tàng đè xuống, thô lỗ cướp đoạt đôi môi lạnh lẽo của cô...
Nụ hôn lần này hoàn toàn khác với lần hôn trằn trọc dịu dàng kia, An
Nặc Hàn kịch liệt mút lấy môi cô, hoàn toàn mang tính ép buộc, đòi hỏi và