CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 168

xâm phạm. Hơi thở gấp gáp của cô, tiếng hô kinh ngạc của cô, tất cả đều bị
nụ hôn tràn đầy hơi thở đàn ông nuốt lấy không còn sót lại.

Người cô phát run, hai chân mềm đi đến nỗi không đứng vững nổi. Cổ

tay bị lòng bàn tay cực nóng của anh siết chặt đến mức đau đớn, sống lưng
lại bị tấm thép cứng lạnh trên thân xe cọ vào nhức nhối. Để giảm bớt đau
đớn, cô không thể không dùng tay trái ôm lấy thắt lưng anh, cố gắng để cơ
thể mình dựa sát vào vòng ôm ấm áp ấy... cảm nhận được cô xuôi theo, An
Nặc Hàn càng mạnh mẽ hơn, kéo cô ôm vào trong lòng, hôn lại càng thêm
sâu...

Cô nhắm mắt, run rẩy hôn trả anh, có chút mong chờ, có chút hồi hộp, cô

rụt rè mở miệng, trong không gian môi răng gắn bó, đầu lưỡi nhỏ nhắn của
cô bị anh cuốn lấy, trong nháy mắt hồn phách như bị anh rút đi...

Ở tận sâu trong cổ họng của anh phát ra một tiếng ngâm nga, bàn tay

đang nắm cổ tay của cô lại tăng thêm lực, nụ hôn lại càng cuồng dại, giống
như phải hút khô cô thì anh mới hài lòng.

Họ hôn nhau rất lâu, rất nhiều xe vượt qua người họ, có người ấn còi, có

người quay cửa xe xuống huýt sáo, Mạt Mạt hoàn toàn không để ý được
đến người khác, trong ý thức của cô giờ đây chỉ còn lại An Nặc Hàn.

Khi nụ hôn kết thúc, cơ thể cô vẫn còn mềm nhũn, dựa vòng trong lòng

An Nặc Hàn, một phút cũng không muốn rời. Cô muốn cho anh tất cả mọi
thứ, cho anh mọi thứ của cô --- nếu như anh muốn.

"Hứa với anh, đừng gặp lại Thành nữa." Anh khàn giọng nói.

Cô mơ mơ hồ hồ gật đầu.

Trong lúc thế này, cho dù anh có nói ra yêu cầu gì, cô đều sẽ gật đầu.

....

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.