CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 181

Cô biết, cái gì cô cũng biết, cô không trách anh, cũng không trách bất kỳ

ai.

Giống như mẹ cô đã nói, yêu sai người, sẽ phải chấp nhận quả đắng như

này, không ai có thể cứu chuộc cô...

Thành lại lấy tay ra hiệu với ban nhạc, giai điệu quá quen thuộc vang lên.

Thành vươn tay về phía cô.

"It won't be easy..." Giọng hát của Thành như một câu thần chú.

Cô không tự chủ đi lên sân khấu, nhận lấy chiếc mic Thành đưa cho.

Giọng hát của cô vang lên thuận theo giọng ca của Thành, âm thanh thê

lương như thủy tinh vỡ rơi trên mặt đất...

Dưới sân khấu thật yên lặng.

"Have I said too much?" Có phải em nói nhiều lắm không?

"There's nothing more than I can think of to say to you." Em không nghĩ

còn có thể nói ra điều gì.

"But all you have to do is look at me to know." Nhưng tất cả những điều

anh phải làm là nhìn em, anh sẽ biết...

Anh nghe không thấy tiếng gào thét tận sâu trong tâm hồn cô, từng câu

từng chữ của cô đều là chân tình, anh đều không biết.

Tất cả mọi thứ cô làm đều không hề có ý nghĩa

Bắt đầu từ đêm nay, cô sẽ buông tay, để anh đi...

Cô mỉm cười, rạng rỡ như hoa bỉ ngạn nở rộ trong tích tắc...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.