"Thế nhưng dựa theo chứng cứ từ những vị khác trong bar lúc ấy: anh và
những người đó không hề phát sinh tranh chấp, họ vừa chạy vào đã bắt đầu
đánh anh."
"Ngoại trừ chuyện của anh ta, cái gì tôi cũng không biết!" Tiêu Thành
nhắm mắt lại. "Tôi mệt rồi! Tôi cần nghỉ ngơi!"
Cảnh sát dường như đã từng nhận được sự trầm mặc của anh ta, không
hỏi thêm gì nữa, nói một câu: "Chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra
rõ." rồi rời đi.
Cảnh sát đã đi rất lâu, Mạt Mạt mới mở miệng hỏi: "Vì sao anh không
nói?"
Cô không thể không công nhận, câu hỏi của cô rất trái lương tâm, âm
thanh cũng run run vì lộ ra sự cảm kích.
Tiêu Thành nhìn Tiêu Vi ngồi khóc nhỏ bên cạnh mình, lại nâng mắt nhìn
cô, đôi mắt sáng quắc đầy tơ máu, mơ hồ ửng hồng: “Chuyện của tôi không
liên quan đến cô."
Giọng nói lạnh như băng của anh ta làm Mạt Mạt kinh ngạc lùi ra sau
một bước.
Tiêu Thành dường như ngại cô còn chưa đủ king hoàng, lại chậm rãi nói:
"Hàn Mạt, Tiêu Vi là chị gái của tôi, mà cô lại cướp mất người con trai chị
ấy yêu nhất. Tôi chưa từng yêu cô, tôi vẫn luôn lừa cô..."
"Anh để tôi tới đây, là muốn nói cho tôi biết những lời này?"
"Đúng vậy, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy cô nữa, tôi cũng hy vọng
cô không nên quấy rầy cuộc sống của tôi."
"..."