CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 224

Cô gật đầu, quay người rời đi, không nhiều lời thêm một câu nào nữa.

Cô cũng không thể đau lòng khổ sổ, cũng không oán trách, cô chỉ cảm

thấy cái đúng và sai trên thế giới này thật hỗn loạn, thật điên đảo. Không ai
cô có thể nhìn thấu được.

Cô không nghĩ ra.

Vì sao Tiêu Thành không khởi tố bố của cô? Vì sao Thành bên bờ vực

sống chết còn luôn miệng nói yêu cô, đến bệnh viện rồi lại nói ra những lời
vô tình thế này?

Cô càng không nghĩ ra, là Tiêu Thành lừa cô, hay là cô mắc nợ chị em

họ...

Trước mắt cô có một tầng sương mù dày đặc không sao gạt đi được, phía

sau màn sương che đậy bí mật cô nhìn không thấy.

Đi tới của thang máy, thang máy mở ra, ánh đèn long lanh chiếu rõ cảnh

u tối trước mắt.

Mạt Mạt bỗng nhiên quay người, chạy lại cửa phòng bệnh.

Trong phòng bệnh, tiếng khóc của Tiêu Vi tràn đầy oán giận: "Là An Nặc

Hàn làm đúng không? Là anh ấy đe dọa em nói những lời vừa rồi đúng
không?"

Trong sự trầm lặng của Tiêu Thành, Mạt Mạt cám thấy một sự lạnh giá

xưa nay chưa từng có.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.