CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 231

"Thương tích của Thành đã tốt hơn chưa?"

Tiêu Vi lắc đầu, cúi mặt uống một hớp trà nóng, giữa hơi nóng mong

manh, trên lông mi của cô ấy đọng lại giọt nước. "Các người vì sao muốn
đối xử với nó như thế, vì nó là em tôi sao?"

Mạt Mạt không cách nào trả lời được, trên thực tế, chuyện này cô cũng

từng hỏi vô số lần: Vì sao muốn đối xử như thế với Tiêu Thành? Anh ta
làm sai cái gì?

Mỗi người đều cho cô một đáp án giống nhau: Bởi vì cậu ta là em trai

Tiêu Vi.

"Cô hận Thành, đúng không?" Tiêu Vi hỏi lại cô.

Mạt Mạt lắc đầu, cô không hận, cho dù anh ta là em trai Tiêu Vi, cho dù

anh ta vì báo thù cho chị gái mình, cố tình tiếp cận cô, cô cũng không hận
anh ta.

Chưa hề đầu tư tình cảm, làm sao có hận?

"Nó thật lòng yêu cô, hôm đó, nó nói những lời đó là có nỗi khổ tâm."

"Tôi biết..."

Tiêu Vi giương mắt nhìn cô, tiếp tục nói: "Trước kia, Thành đánh giá rất

cao thiên phú của cô, cũng bị sự cố chấp của cô với âm nhạc làm cảm động,
nhưng nó không muốn dạy cô hát, vì cô đã giành mất bạn trai tôi... Nhưng
cô nhiều lần kiên trì, nhiều lần dây dưa. Về sau nó bị cô dây dưa đến phiền,
cố tình lừa cô, muốn cô tự thấy khó mà rút lui, từ bỏ suy nghĩ học nhạc với
nó. Không ngờ cô lại tìm cả ngày trong nhạc viện. Ngày đó, Thành nói với
tôi: Nó muốn dạy cô..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.