CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 229

Năm ngày trôi qua, anh không gọi điện lại, cô cũng không muốn nghe

giọng nói của anh.

Một chút cũng không muốn!

Sau khi tắm rửa, Mạt Mạt dùng khăn mặt lau khô nước trên người, thay

một chiếc váy màu đen, hoa văn tối màu mới mua, lấy lược chải từ trên
đỉnh đầu xuống mái tóc ẩm ướt đang bện vào nhau , ánh mắt rơi vào màn
hình di động cách đó không xa.

Tóc vướng vào lược, cô dùng thêm sức, tiếp tục chải. Chân tóc bị kéo

mạnh đứt đoạn, cô chẳng hề cảm thấy đau, tiếp tục chải.

Đúng lúc, di động reo vang, cô chạy hai bước đến trước tủ cầm điện

thoại lên.

Mặt trên hiện lên một dãy số xa lạ, cô có chút chờ đợi nhận máy, bên kia

đầu dây truyền đến một giọng nữ nhỏ nhẹ: "Xin hỏi, có phải Hàn Mạt
không?"

"Là tôi." Giọng nói này cô không chỉ từng một lần nghe trong điện thoại,

là Tiêu Vi: "Chị tìm tôi có việc gì sao?"

"Tôi có thể nói chuyện với cô không?"

Cô vừa định nói chúng ta không có việc gì để nói, Tiêu Vi rất nhanh bổ

sung một câu: "Về Thành."

"Được."

Mấy ngày nay, cô rất muốn biết tình trạng thương tích của Tiêu Thành có

khá lên chút nào chưa.

...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.