Tấm thứ hai là một bức ảnh ngày bé gái chọn đồ vật đoán tương lai, tất
cả các đồ vật đều bị quăng ném lung tung... Cô bé cố gắng vươn tay nắm
chặt ống tay áo của anh, cười với anh...
...
Mở ra trang thứ hai, cô bé đã biết đi. An Nặc Hàn nắm tay cô bé đi trên
bờ cát, cô bé không theo kịp bước chân của anh nhưng không hề bỏ cuộc,
cô bé vội vàng cầm chặt tay anh, lảo đảo bước theo anh...
Về sau, cô bé ngồi trên hòn đá ngầm bên bờ biển, thu nhặt mấy con ốc
biển đang mắc cạn, trên khuôn mặt tươi cười mũm mĩm đã có thể thấp
thoáng thấy được ngũ quan xinh đẹp của Mạt Mạt. An Nặc Hàn ngồi trên
bờ cát cách đó không xa, lấy ngón tay vẽ hình, vẻ mặt của anh rất chăm
chú, thế nhưng hình ở trên cát chính là một con mèo Garfield đầu cực lớn,
ngũ quan hoàn toàn biến hình.
Lật đến trang thứ ba, Tô Thâm Nhã bị mấy bức hình làm kinh ngạc đến
ngây người.
Đầu xuân, sóng hồ lấp lánh, hoa anh đào rực rỡ, Mạt Mạt nằm tại một
nơi phủ đẩy những cánh hoa trắng, gối đầu lên chân An Nặc Hàng mà ngủ,
anh cần thận đẩy cánh hoa đang dính vào môi cô bé ra ngoài, anh 18 tuổi
lại càng thêm tuấn tú, khuôn mặt góc cạnh lộ ra tính cách trái ngược.
Giữa hè, tiết trời tháng bảy mưa dầm, mưa phùn nghiêng nghiêng, Mạt
Mạt giơ chiếc ô thật cao, xoay tròn, nụ cười rất tươi vì đã vẩy được những
giọt nước mưa tung tóe vào đôi mắt trầm tư, sâu thẳm của An Nặc Hàn,
khiến cho cả người anh vô cùng nhếch nhác, thế nhưng anh lại rất vui vẻ...
Cuối thu, lá phong đỏ rực điểm xuyết sắc núi mênh mông, An Nặc Hàn
đuổi theo Mạt Mạt trong núi, cành cây làm rách váy của cô, cô bé cười
càng lúc càng rạng rỡ.