Thế nhưng trên mặt Mạt Mạt lại lộ ra vẻ tức giận vì bị người chế nhạo:
"Anh chờ xem, một ngày nào đó em muốn cho anh xem thật rõ cái đẹp của
em!"
Cô xoay người muốn rời đi, ở phía sau cô, anh bất đắc dĩ thở dài: "Em
đó! Mãi mãi đều là một đứa trẻ con không lớn được!"
Mạt Mạt quay lưng lại với An Nặc Hàn, đó là lý do vì sao anh không
nhìn thấy vẻ mặt của cô, thế như từ góc độ của Thâm Nhã, cô có thể vừa
khéo trông thấy được vẻ tức giận cứng đờ trên mặt Mạt Mạt.
"Có mà anh già quá rồi ý, quá khác với em! Không! Bốn tuổi đã khác
biệt, chúng ta ít nhất có hai thứ khác biệt..."
Thâm Nhã ôm lấy bộ đồ ngủ, đóng lại cửa phòng. Bởi vì cô không muốn
thấy rõ ràng hơn giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Mạt Mạt...
Cô không biết An Nặc Hàn bình thường có nói nhưng lời này hay không,
nhưng cô hiểu rằng, cái câu nói chan chứa sự yêu chiều ấy nhất định đã làm
tổn thương thật sâu tình yêu của một cô gái yếu ớt.
Đêm đó An Nặc Hàn không quay trở lại, anh một mình ngồi trên bờ cát,
dùng ngón tay vẽ cái gì đó trên cát.
Mây đen che khuất ánh trăng, nhìn chẳng rõ bức hình anh đang vẽ.
Tô Thâm Nhã lặng lẽ lấy ra một quyển sách từ trên giá, mở ra. Từng tấm
hình, từng trang ghi lại hồi ức đã giải thích cho cô chuyện xưa ấm áp.
Tấm thứ nhất, An Nặc Hàn nhìn qua chỉ có hơn 10 tuổi, ôm trong ngực
một đứa bé sơ sinh thật dễ thương, đứa bé quơ quơ bàn tay nhỏ bé, cười với
anh, đôi mắt mọng nước còn chưa kịp khô nước mắt...