CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 268

"Một mình à? Tôi có thể ngồi đây không?" Người nói chuyện là một

người đàn ông Australia, thân hình cao lớn, tóc màu nâu, đôi mắt xanh
đậm, không được coi là đẹp trai, nhưng không xấu.

Vừa mắt là được, xem ra đêm nay cô sẽ không vô vị.

Ánh mắt của cô liếc xéo sang, cười nói: "Đương nhiên là có thể!"

Người đang ông vui vẻ ngồi xuống, cùng cô nói chuyện phiếm.

Chưa được vài câu, cơ thể người đàn ông đã nghiêng về phía cô, bàn tay

không thành thật lưu luyến trên bắp đùi cô.

Tiêu Vi vẫn tiếp tục cười, bưng ly rượu lên uống thêm một hớp, mùi vị

cay cay chảy xuống thực quản, tạm thời làm tê liệt cảm giác chán ghét từ
tận đáy lòng.

Mấy năm này, cô đã từng qua tay vô số đàn ông, muôn hình vạn trạng, có

người vì cô mà vung tiền như rác, có người khiến cô mơ mơ màng màng
trên giường, chỉ duy nhất không còn gặp lại một loại người --- thích ngồi
trên thềm đá ở công viên với cô, cùng quan sát cảnh đêm thành phố.

Cô lại uống thêm một hớp rượu, hương rượu brandy mát lạnh chảy xuôi,

tựa như lần đầu tiên của họ, mùi vị trên người anh...

Người đàn ông tóc nâu hỏi cô có muốn ra ngoài ăn gì đó không, cô vừa

định nói được...

Một đám đàn ông la hét ầm ỹ đi vào, bọn họ đều là người Trung Quốc,

lời nói đặc sệt giọng Quảng Đông...

Người đi sau cùng lùn lùn gầy tong teo, bề ngoài xấu xi, nhưng chỉ cần là

người đã từng gặp qua ông ta một lần, nhất định sẽ không quên được đôi
mắt sáng ngời khôn khéo kia của ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.