CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 27

khác. Về sau mỗi khi chị có chuyện không vui thì đều tìm anh ấy để tâm
sự."

"Anh ấy?" Mạt Mạt lắc đầu phản đối: "Anh ta chỉ biết cười nhạo em theo

kiểu cười một người ngu ngốc ấy."

"Thật sao?"

"Đúng mà! Có một lần em đang ngồi trong sân khóc rất thương tâm, anh

ta hỏi em vì sao lại khóc, em trả lời rằng vì bút vẽ mà anh ấy tặng em bị
bạn cùng lớp trộm mất. Anh ấy không chỉ cười mà còn nói em ngốc." Mạt
Mạt cười với cô, làm một cái mặt quỷ rất đáng yêu: "Chị cũng muốn cười
em hả? Cười đi, không phải chịu đựng đâu."

Tô Thâm Nhã thực sự không cười nổi, thậm chí có cảm giác thật lạnh

lẽo. Đối mặt với đôi mắt to tròn ngập nước của Mạt Mạt, cô bỗng hiểu
được rằng đằng sau vẻ ngây thơ đó là suy nghĩ sâu sắc đến mức nào.

"Nếu mà là chị, chị cũng sẽ khóc."

Tô Thâm Nhã tưởng rằng Mạt Mạt sẽ hỏi vì sao, không nghĩ tới Mạt Mạt

lại dùng thìa quấy tan kem trong cốc rồi nói: "Nếu chị khóc, anh ấy sẽ cho
rằng chị để ý anh ấy, còn em khóc.... anh ấy sẽ coi như trẻ con giành đồ
chơi, tùy tiện mua lại một cái để dỗ em chơi."

"Xin lỗi. Chị không có ý đó."

"Em biết." Mạt Mạt ôm lấy ly kem, ngồi trên ghế sofa, ăn từng miếng,

từng miếng một.

An Nặc Hàn không biết, có một số người con gái tham ăn vì ăn có thể

khiến cho cô ấy vui vẻ, Mạt Mạt tham ăn là vì chỉ có ăn mới có thể khiến
cô bé không nhớ lại dư vị đau khổ...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.