CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 274

Tiêu Vi cảm thấy bản thân ngoại trừ việc rời đi không còn điều gì khác

để nói.

Cô quay người, đi dọc theo đường rừng trở về.

...

Không phải người con gái nào cũng may mắn giống Mạt Mạt, sống trong

thiên đường, chảy dòng máu của thiên sứ.

Ít nhất Tiêu Vi không phải như vậy, trước khi cô tới Australia, cô và bố

dượng sống với nhau. Bố dượng của cô là một thương nhân thủ đoạn, biểu
hiện ra với cô rất dịu dàng thương yêu, trong lòng lại vô cùng xấu xa. Từ
bố dượng cùng với bạn bè làm ăn bên người ông ta, Tiêu Vi đã nhìn ra đời
thật đáng ghê tởm, nhìn thấy quá nhiều đàn ông giả dối.

Thế nên trước đây An Nặc Hàn nói cho cô toàn bộ mọi thứ, kể về sự bất

dắc dĩ về trách nhiệm và tình thân, sau đó, đưa ra lời chia tay với cô, cô căn
bản không tin, cô giống như nổi điên mắng anh, đánh anh.

Anh không hề tránh né, không nói gì mà nhìn, để kệ cô đánh tới mệt mỏi.

Về sau cho dù cô đa nghi, cô hận anh, cô cho rằng An Nặc Hàn cũng

giống như những người đàn ông khác, chỉ muối dùng lời ngon tiếng ngọt
lừa cô... Giữa mâu thuẫn yêu và hận, cô lại không kiềm chế được nỗi nhớ
nhung An Nặc Hàn, van xin anh trở lại bên cô...

Quãng thời gian chia sẻ một chàng trai với một cô gái khác thật không

tốt, nhất là khi nhìn họ quang minh chính đại đi cùng nhau, mà chính mình
đều phải trốn ở mội nơi kín đáo gần đấy lặng lẽ nhìn, giây phút đó, Tiêu Vi
luôn cho rằng bản thân mình mới là người thứ ba phá hoại hạnh phúc của
người khác... Cô không rõ thế giới vì sao lại đối xử tàn nhẫn với cô như
vậy. Cô không sai cái gì, là Hàn Mạt nhảy vào giữa bọn họ, giành mất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.