CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 325

trễ dù chỉ một phút, trực tiếp sai người đi Đài Loan, mang đến khách sạn
The Splendor, Kaohsiung, 79001. Nhất định phải tự tay đưa cho tôi."

"Được, cậu yên tâm! Một giây đồng hồ cũng không trễ!"

...

Xử lý xong tất cả mọi chuyện, An Nặc Hàn cùng Tô Thâm Nhã lên máy

bay đi Đài Loan. Khi xuống máy bay thì Đài Loan đã chạng vạng tối, An
Nặc Hàn vào ở trong khách sạn, thu xếp mọi thứ thật tốt.

"Chúng ta đi thôi." Tô Thâm Nhã mỉm cười kéo anh, "Bố mẹ em đang

chờ anh ở nhà hàng đấy."

"Đợi một chút! Anh đi gọi một cuộc điện thoại."

Anh biết rằng lúc này, bức thư căn bản không phải là thứ quan trọng. Thế

nhưng không biết vì sao, anh luôn lo nghĩ về nó, từng phút từng phút không
ngừng lo nghĩ.

Điện thoại được nối thông, quản lý nói cho anh biết người đưa thư đã tới

Đài Loan rồi, đang chạy tới khách sạn The Splendor.

Tô Thâm Nhã nhìn ra được sự nôn nóng của anh. "Có việc gì gấp sao?"

"Ừ." Anh nói: "ANh có một bức thư. người đưa thư đang trên đường

tới..."

Tô Thâm Nhã mỉm cười một cách thông cảm, trong đôi mắt trí tuệ hiện

lên sự dịu dàng thấu hiểu của phụ nữ. "Không sao, còn chưa tới sáu giờ,
chúng ta chờ thêm một lát đi."

An Nặc Hàn nhẹ nhàng vén làn tóc quăn trên vai cô, đầu ngón tay khẽ

tiếp xúc với gương mặt trang điểm nhẹ của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.