CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 326

Tô Thâm Nhã thật sự là một người vợ lý tưởng nhất của đàn ông.

Cô chín chắn, xinh đẹp, tao nhã. Cô biết cách xử lý mọi việc không thể

nào bắt bẻ được. Ở bên cô, anh chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp và bình yên,
không cần lúc nào cũng phải lo lắng cho cô, không cần phải mong chờ cô
cái gì, cũng không có càm giác xoắn xuýt xé rách nội tâm.

Cô một lòng một dạ yêu anh, anh không nên...

"Quên đi, lá thư này không quan trọng." An Nặc Hàn nhìn đồng hồ, mặc

dù vẫn chưa tới giờ, nhưng nếu trên đường đi giao thông tắc nghẽn, khả
năng sẽ bị muộn một chút. Lần đầu tiên gặp bố mẹ Tô Thâm Nhã, không
thể với mới đến đã rất thiếu lễ phép được. Dù thế nào cũng không thể đến
muộn. "Cũng không còn sớm nữa, chúng ta cứ đi trước thôi."

"Như vậy đi, anh bảo người đưa thư đưa thẳng tới nhà hàng."

"Không cần, về rổi xem cũng thế thôi mà."

Anh lấy chiếc áo khoác đang vắt lên sofa của Tô Thâm Nhã, giúp cô mặc

vào, tiện tay chỉnh lại đầu tóc cho cô.

Ngón tay sượt qua mái tóc quăn màu đen của cô, tâm tư anh ngẩn ngơ

một thoáng, vô thức nhớ lại mái tóc quăn dài đến thắt lưng của Mạt Mạt
trong lễ đính hôn, rất ý nhị, đặc biệt là khi Mạt Mạt xoay người, mái tóc
quăn lướt qua khuôn mặt của anh, câu dẫn ánh mắt của anh mang đi, để lại
mùi hương thơm ngát của hoa bỉ ngạn...

Anh lấy lại bình tĩnh, nhặt một sợi tóc rơi trên áo khoác của Tô Thâm

Nhã, vứt xuống.

Ký ức tựa như tóc rơi, ngoại trừ việc vứt đi, chẳng có tác dụng gì.

"Đi thôi." Anh ôm vai cô đi về phía cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.