"Bố! Con không muốn giải thích cái gì cả. Con thừa nhận trước đây con
từng sai rất nhiều, gây tổn thương Mạt Mạt. Nhưng con thật sự yêu cô bé,
hơn bất kỳ ai, con đều mong muốn cô ấy có thể hạnh phúc..." An Nặc Hàn
cứng rắn nói: "Từ hôm nay trở đi, con sẽ một lòng một dạ yêu Mạt Mạt, để
tâm chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy... sẽ không để cô ấy chịu bất kỳ oan ức tủi
thân gì nữa."
Mạt Mạt đứng ở đầu cầu thang, lặng lẽ lau đi giọt nước vương trên khóe
mắt.
Cô không quan tâm trong đoạn tình yêu này cô nỗ lực bao nhiêu, cũng
không quan tâm đoạn tình yêu một nghìn bước này, cô kiên trì đi chín trăm
chín mươi chín bước, điều cô muốn chính là An Nặc Hạn chịu bước một
bước cuối cùng, nói ra câu: "Từ nay về sau, một lòng một dạ yêu cô ấy."
Bởi vì cô hiểu, An Nặc Hàn là một người đàn ông tôn trọng hứa hẹn, anh
chịu đi một bước, có ý nghĩa rằng cả đời này anh đều một lòng một dạ yêu
cô.
Thế nên, cô sẵn lòng chờ đợi.
Hiện tại, cô cuối cùng cũng chờ đợi được.