CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 347

Vậy mà cô đã sớm quen với việc anh tốt với cô, quen đến nỗi không

phân biệt nổi đó là tình thân hay là tình yêu. Có lẽ phân biệt được nhưng
bản thân lại chẳng có tự tin mà tin tưởng.

"Vậy hôm nay để anh dạy cho em biết cái gì gọi là 'yêu'." Anh nói.

Dạy cái gì?

Tiếng Trung của cô không tốt lắm nhé, muốn dạy cô "yêu" hay là "làm

yêu" hả?

Anh bế bổng cô đi lên trên tầng rồi vào phòng.

Mạt Mạt chỉ cảm thấy mọi thứ trước mặt vụt qua, cả người cô đã bị đặt

xuống chiếc giường mềm mại. Còn không đợi cô kịp phản ứng lại, An Nặc
Hàn đã đè lên trên người cô, đôi môi phủ lên bờ môi cô.

Cô “a" một tiếng, cả người mềm đi, không còn sức, co lại giữa vòng tay

anh, đáp lại nụ hôn dịu dàng của anh.

Giữa nụ hôn như gần như xa, tay anh đặt trên lưng cô khẽ lướt... mỗi một

lần đụng chạm đền khiến cô vui sướng đến run người.

"Anh yêu em!" An Nặc Hàn khẽ nói, thỏa mãn cô.

Tay anh di chuyển từ eo cô xuống đùi, xuống thêm chút nữa, vén cả bộ

váy trên người cô đến ngang hông.

Đôi chân nhỏ nhắn nõn nà của cô khép chặt, kẹp bàn tay đang mày mò

giữa hai chân cô lại.

Càng kẹp chặt càng cảm giác được nhiệt độ nóng hổi của bàn tay anh,

truyền tới dưới thân cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.