CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 41

"Chú Phong, mẹ cháu vì sao không phải là chị của cháu?" Mạt Mạt nhìn

mẹ mình mới hai mươi mấy tuổi, lại nhìn bố mình đã bốn mươi tuổi rồi, có
chút mơ hồ về quan hệ vai vế theo lời mẹ nói, đầu óc có chút choáng váng.

"Mẹ cháu sinh ra cháu, đương nhiên là mẹ cháu rồi, theo vai vế, bố cháu

hẳn là ông ngoại cháu..."

"Phong, anh đừng nói lung tung, Mạt Mạt còn nhỏ, sẽ bị dọa sợ bây giờ!"

Người nói những lời này chính là bà xã của An Dĩ Phong, Tư Đồ Thuần.

Cô ấy là một người phụ nữ vô cùng lịch sự tao nhã, lúc yên lặng thì xinh
đẹp tựa như hoa cúc trắng thanh nhã thấm vào lòng mọi người, khi mỉm
cười thì trên khuôn mặt lộ ra nét phong tình quyến rũ, đó là bộ dáng chỉ có
người phụ nữ đã trải qua nhiều lần sự đời mới có được. Thật ra, cô ấy
chẳng những không hề ác, mà còn rất hòa nhã mềm mại, mỗi lần AN Dĩ
Phong đi xa, cô ấy sẽ sửa lại áo cho chú ấy, vuốt phẳng vạt áo, nhỏ giọng
thì thầm bên tai dặn dò chú ấy: "Cận thận một chút nhé, về nhà sớm!"

Thế nên Mạt Mạt hoàn toàn không hiểu An Dĩ Phong cuối cùng sợ cô ấy

ở điểm nào đây?

Người cuối cùng, đối với Mạt Mạt mà nói, cũng là một người có tầm

quan trọng cực kì đặc biệt, người ấy chính là anh Tiểu An, tên tiếng Anh
của anh là Anthony. Trước đây Mạt Mạt cho rằng bố của cô là người đẹp
trai nhất, mãi cho đến khi có một lần An Nặc Hàn đưa cô đi nhà trẻ. Anh
vừa mới quay đầu bước đi, lại có một đám các cô chạy tới hỏi An Nặc Hàn
là ai, từ đó về sau chẳng còn ai thèm quan tâm đến chuyện tình cảm của bố
với mẹ cô có tốt hay không nữa, tất cả đều hỏi cô An Nặc Hàn đã có bạn
gái chưa.

Lúc đấy cô mới nhận ra được một sự thực, hóa ra An Nặc Hàn so với bố

cô, càng đẹp trai hơn!

---

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.