CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 42

Trời vào cuối thu, đã hai ngày mưa dầm liên miên không ngớt, gió biển

ẩm ướt mang theo hơi nước mát lạnh.

Mạt Mạt đã 10 tuổi, đang ở nhà làm bài tập trong kỳ nghỉ. Bởi trong thời

gian dài cô bé được nuôi bằng quá nhiều chất bổ, cuộc sống lại vô ưu vô lo,
cô bé đậm đà hơn những đứa nhỏ cùng tuổi khác rất nhiều, khuôn mặt còn
tròn hơn cả hình tròn mà compa vẽ, bàn tay cầm bút mập mạp tựa như một
chiếc bánh bao nhỏ, khiến cho người ta không nhịn được muốn cắn một
ngụm.

An Nặc Hàn đi vào trong phòng, cúi người xuống bên cô. "Mạt Mạt,

muốn ăn kem ly không? Anh đưa em đi."

"Thật không?" Cô bé kinh ngạc nhảy xuống chiếc ghế, khuôn mặt bụ

bẫm cười tươi như hoa, bím tóc dài vì hưng phấn mà đong đưa.

"Đương nhiên là thật rồi, anh Tiểu An đã lúc nào lừa em đâu!"

Anh quả thật là chưa bao giờ lừa cô, một lần cũng không có.

...

Trong cửa hàng bánh ngọt, Mạt Mạt ôm ly kem, ngây ngốc nhìn An Nặc

Hàn trước mắt. Anh càng ngày càng đẹp trai, đẹp đến mức khiến cho mắt
của cô chẳng chứa được những người khác.

Ngũ quan của anh hoàn toàn được di truyền từ những điểm tốt của bố mẹ

anh, có khuôn mặt khí thế bức người của bố, đường nét cương nghị, có đôi
môi ôn hòa của mẹ. Mà thứ mê người nhất của anh chính là sự dung hòa
giữa hai loại phong cách đối lập, có đôi khi anh sẽ cho người ta cảm giác
nhiệt tình như lửa, còn có đôi khi, vẻ mặt của anh lạnh lùng như băng,
khiến người khác không dám tới gần, lại nhịn không được muốn tới gần...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.