CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 40

Mạt Mạt đi nhà trẻ, các cô ở nhà trẻ đều chăm sóc Mạt Mạt rất đặc biết,
ngày thường đều mua gì đó cho cô ăn, hỏi cái này hỏi cái kia. Cô chỉ nói bố
cô tên gọi Hanson, là một thương nhân bình thường, cũng không hề nói cho
bất cứ người nào biết tên tiếng Trung của ông là Hàn Trạc Thần --- đấy là
điều ông đã dặn dò cô rất nhiều lần, còn vì sao không thể nói thì cô cũng
không biết.

Người thứ hai là mẹ của cô, tên gọi là Amy, tên tiếng Trung là Hàn Thiên

Vu.

Mẹ cô là một cô giáo dạy nhạc, không chỉ đàn dương cầm rất hay mà còn

vừa trẻ tuổi vừa xinh đẹp, rất nhiều người không tin rằng mẹ đã kết hôn,
chứ đừng nói rằng đã sinh con. Nghe loáng thoáng lúc mẹ cô đi dạy đàn, có
không ít đàn ông theo đuổi, có người biết mẹ cô đã kết hôn nhưng vẫn
chẳng cam lòng từ bỏ. Mãi đến khi một người trong số đó bị đánh trọng
thương, vào ăn cơm bệnh viện, tất cả những người đàn ông khác mới ngậm
ngùi đứng từ xa mà ngắm nhìn.

Khi Mạt Mạt còn rất nhỏ, cô đã từng cực kỳ tò mò hỏi: "Mẹ ơi, vì sao mẹ

với bố lại cùng họ?"

"Bởi vì mẹ con là con gái của bố, đương nhiên là phải cùng họ với bố

rồi."

Người giải đáp được câu ấy cho cô là hàng xóm nhà cô, một chú tên là

An Dĩ Phong. Khuôn mặt đẹp trai của chú ấy bao giờ cũng mang nụ cười
xấu xa chẳng hề thay đổi, tính cách vô cùng hiền lành, tính tình siêu tốt.
Đừng xem công việc của chú ấy là một người dạy vật tự do tại trung tâm
thể hình, vóc người cao lớn cường tráng, người đầy khí phách mà nhầm,
chú ấy có tiếng là sợ vợ, chỉ cần vợ chú ấy dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn
chú, chú ấy lập tức giống như một đứa học sinh tiểu học phạm sai lầm, chui
vào xó nhà tự kiểm điểm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.