CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 39

"Được!"

"Anh Tiểu An, em không muốn đến trường, anh đưa em đi chơi đi?"

"Được!"

"Anh Tiểu An, em muốn trốn nhà, anh dẫn em đi đi."

"Được!"

"Anh Tiểu An, anh sẽ lấy em làm vợ sao... Bạn học em đều chế giễu em

không gả đi được!"

"Được..."

Thời thơ ấu của Mạt Mạt đã trôi qua như thế, từ khi cô có trí nhớ đến tận

bây giờ, tính tình của anh Tiểu An lúc nào cũng tốt, cánh tay anh lúc nào
cũng có lực, nụ cười của anh còn ấm áp hơn cả ánh mặt trời, câu trả lời của
anh với cô lúc nào cũng là một chữ: Được!

Thế nên, bất kể chuyện gì người cô nghĩ đến đầu tiên đều là anh!

Thuở còn thơ ngây dại, cô vẫn luôn cho rằng anh Tiểu An mãi mãi thuộc

về cô, tựa như bố, như mẹ...

Mãi cho đến một ngày, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ, hóa ra anh chẳng phải

là của cô...

Mạt Mạt tên là Hàn Mạt, sinh ra tại một bờ biển của Australia, một nơi

yên tĩnh xa rời chốn phồn hoa đô thị.

Trong trí nhớ của cô, có 5 người quan trọng nhất.

Một người là bố cô, ông trông rất tuấn tú, thích mặc âu phục màu đen,

bên trong lót sơ mi trắng, nhìn qua vô cùng cool. Từ ngày đầu tiên ông đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.