CHỜ EM LỚN NHÉ. ĐƯỢC KHÔNG? - Trang 50

Thế nhưng anh đã lừa cô!

...

"Mạt Mạt, muốn nghe chuyện xưa không?" Hàn Thiên Vu chẳng biết từ

khi nào đã đến bên người cô, ôm nấy bờ vai cô, hỏi. "Mẹ kể cho con nghe
chuyện cổ tích về cô bé lọ lem và hoàng tử nhé, được không?"

"Mẹ, con muốn nghe chuyện xưa của hoa bỉ ngạn, con muốn biết kết

thúc của câu chuyện đấy."

Lúc Mạt Mạt vẫn còn rất nhỏ, cô thích nhất là được ngồi trên ghế mây

nghe mẹ kể về chuyện xưa của hoa bỉ ngạn, mặc dù cô vẫn không hoàn
toàn hiểu hết, nhưng mỗi lần nghe cô đều cảm thấy rất xúc động.

Chuyện xưa là như vậy.

Đã từng có một người đàn ông rất yêu một cô gái, nhưng cô gái này lại

hận anh ta đến thấu xương, một lòng muốn giết anh. Có một ngày, người
đàn ông mang cô đi đến một nơi, nơi đấy nở rộ một vùng hoa bỉ ngạn, diễm
lệ tuyệt vọng như máu.

Người đàn ông nói với cô gái: Em biết không? Đây là hoa bỉ ngạn, còn

có tên là hoa mạn châu sa, là một đoạn tình yêu bị nguyền rủa.

Cô gái lắc đầu.

Người đàn ông kể cho cô gái nghe về một đoạn truyền thuyết đó: "Ngày

xửa ngày xưa, Hoa Thần và Diệp Thần yêu nhau, họ đứng tại hai bờ đối
diện mong nhớ đối phương, cuối cùng cũng có một ngày, họ làm trái với ý
Thần, lén lút gặp mặt. Sau khi Thần biết được đã cực kỳ giận dữ, để
nghiêm trị bọn họ, đã biến họ thành hoa bỉ ngạn này. Có hoa mà không thấy
lá, lá mọc mà chẳng thấy hoa, đời đời kiếp kiếp, hoa lá bỏ qua nhau, đời
đời kiếp kiếp cùng gốc mà chẳng thể nào gặp mặt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.