CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 121


Trước khi đến hạn nộp tiền thuê nhà, tôi gói ghém hết quần áo trở về nhà
bố mẹ đẻ, ăn cái sinh nhật lần thứ 26 trong sự chúc tụng của người thân.

Thôi thì bây giờ thất nghiệp, cái căn hộ thuê mỗi tháng mất 2500 tệ đối với
tôi giờ đây cũng là một gánh nặng.

Như đã từng đề cập, tôi sinh ra trong một gia đình theo nghiệp binh, thân
phụ mang quân hàm đại tá, thân mẫu trước khi nghỉ hưu là một giáo viên
dạy hóa trong trường cấp 3. Hai cụ cả đời yêu thương nhau, theo trí nhớ
của mình thì tôi chưa từng nghe họ cãi nhau, đó cũng là nguyên nhân vì sao
đối với tôi hôn nhân đầy ắp những hứa hẹn.

Chị gái hơn tôi 9 tuổi, đã sớm có gia đình, chồng con khỏe mạnh, cuộc
sống hạnh phúc.

Học xong tiểu học tôi mới chuyển từ Thượng Hải lên Bắc Kinh sống gần
bố, vì thế bố mẹ luôn cảm thấy 12 năm tuổi thơ thiếu thốn tình cảm của tôi
là lỗi lầm lớn nhất cuộc đời họ. Kể từ đó trở đi, 14 năm sau họ dốc hết yêu
thương chăm bẵm lên tôi, mà tình hình này sẽ còn chăm bẵm tôi cả đời.

Từ lúc đi làm, tôi chưa bao giờ phải nộp cho gia đình một xu. Mọi người
thậm chí còn hỏi tôi: “Tiểu Đào à, thiếu tiền tiêu không đấy…”

Mẹ giao cho tôi một chùm chìa khóa, có ý thủ thỉ dặn dò: “Con khỏi ngại
bố mẹ, muốn về lúc mấy giờ cũng được.”

Lúc đó tôi suýt buột miệng thổ lộ: “Mẹ ơi, nếu con đưa một tiếp viên quầy
bar về làm dâu, liệu nhà mình có đồng ý không?”

Vừa lúc bố đưa tôi một lon Coca, câu nói này mới mắc ngược vào trong.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.