CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 188

cả thân người lọt thỏm trong bộ quần áo lùng nhùng, giống hệt một cái giá
treo đồ. Không còn mi giả, không còn viền mắt đen, không còn tóc vàng,
không còn áo quây, lầm lũi khúm núm, hèn mọn liêu xiêu.
Lòng tôi nhói thắt, tự định thần mình phải hận cô ta, nhưng…
Nói thế nào, tôi cũng có liên quan.
Khuôn mặt cô yên ả như mặt hồ phẳng lặng, bình thản đứng trước tấm kính
chắn, nhìn tôi, nhìn cả buổi cũng không nhấc điện thoại nói chuyện.
Tiểu Ngọc liếm đôi môi khô nẻ, cười. Nụ cười này, rạng rỡ vô chừng, hệt
như có vạn tia nắng tắm xuống người cô. Rồi cô đưa sát mặt vào lớp kính
chắn, nhắm mắt lại hướng về phía tôi, như muốn tôi phải vỡ ra, phải hoa
mắt, tôi không kìm được đanh mặt lại.
Tôi mãi mãi ghi nhớ hành động cuối cùng, khi cô cong môi lên, ngang
nhiên đường hoàng hôn tôi qua cửa kính.
Làm xong việc ấy, cô quay ngoắt đầu, nhìn khẩu hình phát âm biết rằng cô
đang hô hiệu lệnh với người quản giáo: “Báo cáo!”
Cô cất người bỏ đi, không nói với tôi, dù một lời, thậm chí không cho tôi
lấy một cơ hội trò chuyện.
Trước sau chỉ chừng 2 phút, tôi lạnh toát người, lạnh đến cạo mòn xương
tủy.
Nói một lời tiếc nuối, nếu thời gian đổ ngược trở lại, thà tôi không mang
theo thuốc vào cái đêm gặp Diệp Tử, thà tôi không say vào cái đêm gặp
Tiểu Ngọc.
Thì, mọi việc đã đơn giản, Diệp Tử đã không phải sợ hãi bật dậy lúc nửa
đêm, Tiểu Ngọc đã không phải mặc áo tù đeo số hiệu lạnh băng đối diện tôi
sau tấm kính chắn.
Tôi không tin vào số phận an bài, tôi chỉ tin nhân nào quả nấy.
Tất cả nguồn cơn, đều tại tôi.
***
Chương 43
Một ngày cuối tuần, dù biết rõ Diệp Tử không còn ở đó, tôi vẫn đến trước
cửa nhà em, ngồi dưới bậc cầu thang châm điếu, nhớ lại gương mặt rạng
ngời cuốn hút ấp phủ trong làn khói thuốc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.