CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 189

Một tiếng mở cửa vang lên, vừa quay đầu, tôi nhìn thấy một người đàn ông
từ trong nhà Diệp Tử bước ra. Tôi giật mình gần như bật dậy khỏi bậc cầu
thang.
Tôi hỏi: “Ông là ai?”
Người đàn ông nhìn tôi ngược xuôi một hồi, cũng nhíu mày hỏi: “Anh là
ai?”
“Sao ông vào được đây?”
“Ơ hay, cái anh này, đây là nhà tôi, anh hỏi tôi làm sao vào được đây?”
Người kia định đi xuống bèn bị tôi chặn ngay lại.
"Gì thế? Định gây sự à?” Ông ta trợn ngược mắt, nhìn tôi khiêu khích.
“Nhà ông? Sao có thể là nhà ông? Diệp Linh Lung ở đây mà.” Mắt tôi sắp
phóng ra lửa vì tức giận.
“À…để tôi nói,” Người kia cười, mặt mày giãn ra, “Tìm cái cô đấy à?
Chuyển đi từ lâu rồi, đã hơn nửa tháng nay, tôi là chủ nhà…”
Tôi đấm mạnh tay vào tường!
Chủ nhà giật thót, nói: “Người anh em, cậu không sao chứ?”
Tôi hỏi: “Tôi có thể vào nhà một chút không?”
"Thôi, tôi phải đi bây giờ, mà tôi có biết cậu đâu…Căn hộ này còn phải cho
người khác thuê.”
“Anh ơi, anh mở cửa một lúc thôi, nếu không em cậy cửa ra đấy, em là bạn
trai cũ của Diệp Linh Lung, cô ấy không nói gì đã bỏ em đi, em muốn nhìn
lại căn nhà cũ của chúng em.” Tôi van lơn cầu khẩn.
Chủ nhà ngập ngừng một lát, “Được rồi, cậu đứng đây, không được bước
chân vào! Giữa thanh thiên bạch nhật…” nói rồi mở cửa ra.
Đồ gia dụng, đồ điện vẫn ở đó, tôi còn cảm thấy thoang thoảng hơi thở
thơm ngát của Diệp Tử, nhìn thấy em duyên dáng uyển chuyển lắc eo đi
qua đi lại.
Chẳng hiểu bằng cách nào tôi đã lê được về nhà, chỉ biết khi tấm thân đổ ập
xuống giường, khổ đau nghẹn đắng trong cổ họng, nếu bạn thấy một người
đàn ông khóc thầm trong đêm, phần lớn có nghĩa là anh ta đã mất đi điều
quý giá nhất, như tôi, mất đi tình yêu.
“Hải Đào ơi, em vì anh, muốn tốt cho anh, muốn tốt cho chính mình, giữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.