CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 217

Bây giờ, anh có hạnh phúc của anh, em có cuộc sống của em, tối qua đã
hết, trần duyên anh em đã hết, từ giờ phút này, anh và em, chỉ như hai
đường kẻ song song, không bao giờ có giao điểm.
Chúc mừng Tiêu Lâm, so với tất cả những người phụ nữ mà em đã gặp cô
ấy là người hạnh phúc nhất.
---------Diệp Tử.”
Tôi cay đắng cười, những ân tình dịu dàng đêm qua vẫn còn căng trong
đầu, mà Diệp Tử lại một lần nữa tan biến ngay trước mặt tôi, không chút
dấu tích
Đó là số mệnh ư? Sợi dây hồng của ông tơ bà nguyệt đã se nhầm ư?
Thế gian này càng ngày càng ít nam nữ thật lòng yêu nhau, nhưng đã yêu
mà không được ở bên, liệu có phải là bi kịch lớn nhất một đời người?
Tôi kéo tung rèm, Bắc Kinh tháng năm rực rỡ nắng vàng, chiếu rọi gương
mặt tôi, trong ánh nắng tôi nhìn về phía xa xôi cuối trời, lòng tha thiết
muốn giơ tay cào tan mặt trời.
Tôi là thằng ngu, tôi tự biết. Tôi không sợ lửa thiêu cháy đôi tay, nung rữa
con tim.
27 năm rồi, giờ tôi mới có mong muốn học được một điều - chính là - Làm
sao để quên.
1 giờ trưa hôm sau tôi bước ra khỏi khách sạn.

Toàn thân nhức mỏi, tôi mỉa mai chính cái thằng mình đêm qua, có khác
nào trình độ tốc hành của anh dân công đào hầm tích trữ.
Tôi ghé qua một cửa hàng điện thoại gần đó mua một chiếc điện thoại, vừa
lắp thẻ vào máy, Tiêu Lâm đã ầm ầm gọi đến, chỉ nói độc một câu: “Em
đang ở nhà.”
Tôi gọi điện cho công ty, nói dối là chiều này cần qua bên Hải Điện xem
tình hình, vội vã trở về nhà. Trên đường, tôi nghĩ ngợi làm sao để giải thích
cho Tiêu Lâm, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa biết phải thuyết phục thế
nào.
Dù núi sụp, biển lồi, trời nghiêng, đất ngả, dù Tiêu Lâm lấy dao đâm tôi, tôi
cũng chấp nhận.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.