CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 218

Tiêu Lâm ngồi đợi ở sa-lông, hai mắt đỏ hoe, chừng như đã khóc rất nhiều.
Tôi không dám nhìn thẳng vào em, vừa cởi cà vạt vừa hỏi: “Em không đi
làm à?”
“Anh giải thích thế nào đây?” Tiêu Lâm không hề nổi giận, chỉ lạnh nhạt
hỏi vặn lại.
“Xin lỗi em, anh…đêm qua anh…” tôi ngồi xuống cạnh Tiêu Lâm, Tiêu
Lâm liền ngước lên nhìn thẳng vào tôi, mắt không chớp.
Có tật ắt sẽ giật mình, toàn thân tôi như có kim châm, bất giác hai vai run
lên.
Chúng tôi lặng thinh, lặng thinh nghe tiếng đồng hồ trôi đi - tích tắc, tích
tắc…Tiêu Lâm buông ra tiếng thở dài: “Hải Đào, nếu anh không muốn nói,
em biết không thể làm anh mở miệng…Phận trăm năm ngồi cùng thuyền,
một nghìn năm mới nên duyên vợ chồng. Có thể em đang tạo cho anh một
áp lực nào đó. Nhưng em muốn hỏi anh một câu thôi, việc cưới xin, vẫn
cưới chứ?”
“Cưới!” Tôi gật gật đầu, “Tiêu Lâm, tất cả những gì em đã làm cho anh,
anh đều ghi lòng tạc dạ, không còn ai trên đời này yêu anh hơn em. Những
giây phút đầu tiên của thiên niên kỷ, anh đã chọn em, anh chịu mọi trách
nhiệm cho những việc anh đã làm. Đợi hai tháng nữa em về Thạch Gia
Trang làm thủ tục đăng ký nhé.”
“Hải Đào, hãy nhìn vào mắt em…”
Tôi buộc phải nhìn vào mắt Tiêu Lâm.
“Anh có yêu em không?”
“Yêu…” câu nói ngập ngừng không rõ, tim tôi nặng trĩu từng hồi.
Xin lỗi, Tiêu Lâm, có đôi khi yêu như một cuộc chiến tranh, buộc phải có
người hy sinh.
Từ đó Tiêu Lâm không bao giờ hỏi về chuyện ngày hôm ấy, thỉnh thoảng
tôi nghĩ cô đúng là một người phụ nữ bao dung phi thường, lòng càng hổ
thẹn, tôi càng đối đãi, yêu thương Tiêu Lâm gấp bội lần.
***
Hợp hơi chồng Tiêu Lâm đẫy đà hẳn lên, người trong công ty đều biết tin
chúng tôi sắp kết hôn, nên trước đó tôi đã nhận được rất nhiều lời chúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.