CHO EM MỘT ĐIẾU THUỐC - Trang 258

Nói thật, ý tưởng này không phải tối ưu, khách sạn năm sao, cách âm rất
tốt, giờ chỉ còn cách thành tâm cầu khẩn thôi.
Tôi dừng lại ở phòng 2218, lờ mờ nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, mỗi
lúc một rõ hơn. Bên ngoài căn phòng bật đèn đỏ “Xin đừng làm phiền”, tôi
muốn nổ mắt vì tức giận.
Tôi đập cửa, lấy ngón tay bịt cái mắt mèo trên cửa lại.
Một lát sau mới có tiếng người nói vọng ra: “Ai đấy?”
Tao là cha nội mày đây, tôi thầm nghĩ, nhưng không lên tiếng, tiếp tục đập
cửa.
Chắc người trong phòng đi từ xa tới, nhìn vào cái mắt mèo, chẳng thấy gì
lại hỏi: “Ai đấy?”
“Nhân viên phục vụ, đưa báo cuối ngày!” Tôi đáp.
“Anh nhét qua khe cửa là được rồi!”
“Nhét cái mẹ mày!” Tôi không chịu nổi, lấy chân đá vào cửa, “Diệp Linh
Lung, mở cửa! Tôi biết cô đang ở bên trong!”
Cửa mở ra, Diệp Tử đứng trước mặt tôi, khuôn mặt giận dữ và khó hiểu, cô
ta hỏi: “Sao anh đến được đây?”
Tôi nhìn cô ta từ đầu đến chân, áo khoác ngoài đã được cởi, bên trong là
một chiếc váy ngắn rời, cánh tay trắng nuột như hai búp sen lộ ra ngoài,
đứng đằng sau là tau Hà, tay này đã cởi bỏ chiếc áo com-lê, cà vạt long
lỏng nơi cổ, hai mắt chớp lia lịa như sao nháy trên trời.
Tôi mường tượng lại cái đêm Diệp Tử từ Singapore trở về, vừa hôn vừa
giật đứt chiếc cà vạt của tôi. Nhớ đến đây trong lòng bùng lên ngọn lửa
căm hận.
“Hừ!” Tôi rên lên, túm lấy tay Diệp Tử, “Cuối cùng bị tôi bắt rồi? Cô còn
nói gì nữa?”
Diệp Tử hất tay tôi ra, “Anh điên à? Anh nói gì thế? Em đến bàn với ông
Hà về kịch bản!”
“Nói gì? Bàn kịch bản mà phải chui vào đây bàn à? Vừa nãy ở quán cà phê
chưa bàn xong à?”
“Anh theo dõi em?” Diệp Tử tròn mắt.
“Đừng nhiều lời! Không theo cô sao biết được sự thật?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.