CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 143

“Ta, ta… Là như vậy….” Hoàng Lương Ngọc phảng phất như túm

được ân nhân cứu mạng, bắt đầu chầm chậm kể lại chuyện sau khi mình
đào hôn.

Diệp Quân Lan yên lặng lắng nghe, không nói câu nào.

Rất lâu sau, Diệp Quân Lan từ Trúc Vân Các đi ra ngoài, nhẹ nhàng

đóng cửa lại. Người con gái bên trong âm thầm khóc nức nở, từng tiếng
từng tiếng một, như tiếng thổn thức của chim đỗ quyên, thậm chí còn rất
thê lương. Nàng cúi thấp đầu không nói chuyện, Ngọc tỷ tỷ, nếu lúc trước
ngươi đã quyết định bỏ đi, thì nên chuẩn bị tốt để vứt bỏ hết thảy mọi điều,
mà giờ phút này ngươi lại đang hối tiếc những việc gì đây? Ngọc tỷ tỷ,
người đáng thương tất có chỗ đáng hận, ông trời rất công bằng.

“Đang nghĩ gì thế?” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, phá

vỡ sự trầm tư của nàng.

Diệp Quân Lan lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía Mã Văn Tài mỉm

cười: “Không có gì đâu, sao chuyện của huynh xử lý nhanh thế nha?”

Mã Văn Tài gật đầu, dắt tay nàng, hỏi: “Đi không?”

“Có!” Diệp Quân Lan trực tiếp trả lời không do dự.

Vì vậy, hai người không để ý người xung quanh, dắt tay nhau rời khỏi

Chẩm Hà Lâu.

“À, đúng rồi, Tu Nhân, không phải chúng ta đã quên Bát ca và Vương

Lam Điền rồi à?”

“Ta còn tưởng cả đời này, muội cũng không nhớ ra chứ?”

“Sao có thể? Ha ha ..”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.