CHỚ HỎI CHỐN QUÂN VỀ - Trang 307

hay không.”

“Ta thấy, Mã công tử và Mã phu nhân là tới tìm ta cha sao?!” Không

ngờ Vương Lan nói toạc ra, nhưng một tiếng “Mã phu nhân” khiến Diệp
Quân Lan vô cùng rối rắm.

Mã Văn Tài thấy vẻ mặt bất đắc dĩ rối rắm lại không thể phản bác của

nàng ta, khuôn mặt đau khổ trừng hắn, cười đến càng thêm sung sướng.

Diệp Quân Lan khóe miệng hơi run rẩy, quay đầu lại nhìn Vương Lan:

“Vương cô nương, vẫn nên gọi ta là Diệp Quân Lan đi. Không biết bây giờ
Sơn Trường có ở trong thư viện không?”

Vương Lan thoáng có chút kinh ngạc: “Cha ta? Có đấy, mời đi bên

này.” Bạch Hằng ở bên cạnh không đáp, đi đằng trước dẫn đường, ý bảo
Diệp Quân Lan và Mã Văn Tài đuổi theo.

Sơn trường Vương Thế Ngọc giờ phút này đang ngồi trong đình viện,

tay cầm sách cổ, tỉ mỉ nghiên cứu, trên bàn trước mặt đặt một ấm trà mới
ngâm, trong chén trà khẽ bốc hơi nóng, loáng thoáng có hương trà tản ra.
Ngày mùa thu, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, mang theo chút mơ màng,
đìu hiu, rơi trên tay áo Vương Thế Ngọc, nhanh nhẹn như muốn bay, mọc
cánh thành tiên.

“Cha.” Vương Lan đi tới bên cạnh Vương Thế Ngọc, nhẹ giọng kêu.

Vương Thế Ngọc lấy lại tinh thần, ngẩng đầu mỉm cười hỏi: “Lan nhi,

có việc gì vậy?” Không hề chú ý đến người đứng phía sau Vương Lan,
giống như đợi nàng đáp “Không có việc gì”, liền vùi đầu vào sách lần nữa.

Vương Lan âm thầm liếc mắt, khẽ nghiêng người, nói: “Cha, hôm nay

Mã Văn Tài và Diệp Quân Lan tới thăm hỏi người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.