Mã Văn Tài thu hồi cung tên trong tay, đưa cho Mã Thống, cười lạnh
không nói, ánh mắt nhìn bọn họ tràn đầy vẻ khinh thường.
“Chúc huynh, Lương huynh, hắn muốn giết ta vì ta biết một bí mật của
hắn.” Vương Lam Điền thấy mình đã có người cứu, giãy dụa bò dậy, dùng
cả tay chân, thật vất vả mới lăn đến chỗ hai người Chúc Lương.
Vương Lam Điền quét mắt bốn phía, thấy xung quanh người vây xem
càng lúc càng đông, mơ hồ thấy bóng dáng Diệp Quân Lan xuất hiện, hơi
dừng một chút, trong mắt hiện lên một tia sáng phức tạp, nhất thời nước
mắt nước mũi tèm lem chỉ vào Mã Văn Tài, lớn tiếng kể lể: “Hắn chính là
hung thủ bắn Chúc huynh bị thương, hắn muốn giết người diệt khẩu!”
“Cái gì!” Chúc Anh Đài và Lương Sơn Bá đồng thanh kêu lên, nhìn về
phía Mã Văn Tài, trong mắt đầy hoài nghi, hiển nhiên là có chút tin tưởng
lời Vương Lam Điền.
Vương Lam Điền thấy Chúc Lương bắt đầu hoài nghi, liền cầm mũi
tên bắn mình đưa cho Chúc Anh Đài, hiển nhiên mũi tên này giống với mũi
tên đã bắn nàng. Chúc Anh Đài cầm mũi tên kia, hồi lâu không nói, lúc
trước nàng chẳng qua chỉ hoài nghi thôi, hiện tại. . . .
Chúc Anh Đài đứng dậy đi tới trước mặt Mã Văn Tài, nghiêm nghị
nhìn đôi mắt bình tĩnh như nước của hắn, lên tiếng chất vấn: “Vương Lam
Điền nói có đúng hay không?”
Mã Văn Tài lạnh lùng nhìn Vương Lam Điền một cái, khoanh tay
đứng, yên lặng nhìn Chúc Anh Đài, nói: “Đúng thì sao, mà không đúng thì
sao?”
Chúc Anh Đài nhìn thấy vẻ châm chọc khinh thường trong mắt hắn,
vội vàng lui lại mấy bước, chỉ vào hắn quát: “Mã Văn Tài, vốn tưởng rằng
ngươi là người tốt, không nghĩ tới ngươi mới thật sự là người xấu, ngụy
quân tử.”