Đại Nguyên phường? Đây không phải là sòng bạc sao?! Những người
còn lại đồng loạt nhìn về phía học sinh kia, học sinh đó lập tức chạy trối
chết.
Lại giải quyết thêm một người! Diệp Quân Lan tay phải chống nạnh,
tay trái chỉ vào những người còn lại, lần lượt quét qua từng người: “Còn
ngươi! Ngươi! Ngươi! Thế nào, có muốn ta nói cho mọi người về sự tích
của các ngươi không?!”
Đám người chung quanh sởn gai ốc, ngay lập tức giải tán.
Chỉ để lại Chúc Anh Đài giờ phút này vẫn đang tức giận chưa bình
tĩnh lại, Lương Sơn Bá đứng một bên lo lắng nhìn nàng, và Vương Lam
Điền ngồi trên đất, từ khi Diệp Quân Lan xuất hiện liền cúi đầu không dám
nói gì.
Diệp Quân Lan nhìn bọn họ chạy nhanh như chớp, phủi tay, lần này
thật tốt, phải cám ơn cái tính bà tám nhiều chuyện của Trụy nhi rồi!
Xoay người đi tới bên cạnh Mã Văn Tài, đưa tay cầm tay hắn, từ từ
mở nắm đấm ra, thấy trong lòng bàn tay huyết nhục mơ hồ. Nàng lập tức
lấy thuốc mỡ từ trong túi gấm, tỉ mỉ xoa cho hắn, ngẩng đầu quan tâm hỏi:
“Không sao chứ?”
Mã Văn Tài thấy ánh mắt quan tâm của nàng, kềm chế xúc động muốn
ôm nàng vào lòng, vươn tay trái ra cầm tay nàng, nhẹ nhàng nói: “Không
có chuyện gì, cám ơn.” Cám ơn nàng đã đứng che trước người ta, cám ơn
nàng nguyện ý tin tưởng ta, cám ơn!
Diệp Quân Lan nhoẻn miệng cười.
Lúc này, Chúc Anh Đài xông tới, kéo Diệp Quân Lan lại bên cạnh
mình, chỉ vào Mã Văn Tài, nói với Diệp Quân Lan: “Quân Lan, ngươi còn