cùng xem thường, “Nhưng ngươi, Chúc Anh Đài, ngươi thế mà lại lựa chọn
tin tưởng một tiểu nhân, chứ không thèm tin tưởng bằng hữu của ngươi!”
Chúc Anh Đài đầu óc trống rỗng, ngã nhào trên đất, thở hổn hển từng
ngụm, nước mắt chảy xuống, càng không thể dừng lại.
Vương Lam Điền nhìn Chúc Anh Đài như vậy, cảm thấy tâm tình thật
tốt, buồn bực trong mấy ngày qua giảm hơn phân nửa, lại nói: “Một kẻ cố
tình đả thương người, một kẻ vô tâm đả thương người, ngươi dùng sự đơn
thuần của ngươi đi thương tổn người thực sự quan tâm ngươi. Ngươi so với
tiểu nhân như ta đây, thì đáng sợ hơn đấy!”
Không, không phải như thế, nàng không nghe, nàng không phải cố ý,
nàng chẳng qua là. . . . . .
Chúc Anh Đài bịt kín hai tai, Vương Lam Điền nói không phải là thật,
không phải! Liều mạng lắc đầu, âm thầm khóc nức nở.
Vương Lam Điền thấy mục đích đạt được, cũng không quan tâm tới
Chúc Anh Đài nữa, phất tay áo rời đi.
…..
Phía sau núi, một rừng đào lớn, rậm rạp, hương hoa thơm ngát, rực rỡ
yêu dã, hương thơm bốn phía. Còn chưa vào rừng, thoáng cái đã ngẩn ngơ
trước màu phấn hồng phủ khắp nơi. Các cành đào đan xen vào nhau, cành
lớn vòng quanh cành nhỏ, cành nhỏ nằm trong cành lớn, thế nhưng nhất
thời nhìn như vô tận. Màu hồng mê người, từng đám, từng chuỗi, um tùm,
tuyết rơi xuống những cành hoa đào uốn lượn, phủ kín đầu cành, trên cành
thỉnh thoảng có vài mầm xanh mới nhú, nhưng lại giúp cho khắp cánh rừng
thêm mấy phần linh động.
“Ta hỏi này, Tu Nhân, tại sao huynh lại tìm được một nơi như thế
này?” Diệp Quân Lan vừa nói, vừa chạy vào sâu trong rừng đào, tiếng cười