“Sau này có chuyện gì cần cô giúp, hy vọng cô có thể ra tay giúp đỡ”.
Thẩm Quân Tắc mỉm cười, thái độ rất vui vẻ.
“Không vấn đề, anh giúp tôi nhiều như vậy, có chuyện gì cần tôi giúp
xin cứ nói, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối”.
Tiêu Tinh đã mơ hồ bán mình như thế mà không hề phát hiện ánh mắt
mà người đàn ông bên cạnh nhìn cô qua gương chiếu hậu bỗng trở nên
thâm sâu.
Chủ nhật là hôn lễ của Tạ Ý và Minh Huệ, nếu Tiêu Tinh đã nhận lời
tham gia hôn lễ, vậy thì nên chuẩn bị chút quà. Tuy bây giờ “mốt” mừng
tiền nhưng cô nghĩ rằng món quà mà mình chuẩn bị bằng tấm lòng của
mình sẽ ý nghĩa hơn. Dù sao thì mấy ngày này cô cũng không có việc gì
làm, thế nên cô đã đi dạo một vòng quanh khu phố người Hoa, mua một
đống bút vẽ và màu vẽ, muốn tự tay vẽ một bức tranh tặng họ làm kỷ niệm.
Đây cũng là thứ duy nhất mà cô có thể làm tốt được.
Tiêu Tinh từ nhỏ đã thích vẽ tranh, tác phẩm đầu tiên của cô là con vịt
vẽ bằng phấn năm cô ba tuổi. Bắt đầu từ mẫu giáo cô đã được học ở lớp mỹ
thuật, học khoảng mười năm, thời gian còn lại thì tô tô vẽ vẽ trong vở, đến
bây giờ những cuốn vở vẽ của cô đã chất đống trong nhà.
Về sau vì kỳ thi đại học đáng ghét, bà mẹ đáng sợ của cô đã cất tất cả
những dụng cụ vẽ của cô vào thùng và khóa lại, khiến cô ngứa ngáy chân
tay. Trong một lần thi thử, câu hỏi cuối cùng quả thực không biết trả lời thế
nào, cô liền vẽ hình mặt mèo lên giấy thi, bị cô giáo điểm danh phê bình,
lại còn dán bài thi sau cánh cửa, dùng bút đỏ viết “kiệt tác của Tiêu Tinh”
cho mọi người chiêm ngưỡng.
Thực ra lúc bị mọi người vây quanh chỉ trỏ trong lòng cô rất buồn.
Đăng ký vào học viện mỹ thuật luôn là mơ ước của cô, đáng tiếc là cánh
tay nhỏ bé của cô không thể chọi lại được với đôi chân của mẹ, thêm vào