CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 113

đó là đôi chân của bố. Cô chưa kịp phản kháng thì đã bị ép học đại học
ngoại thương.

Bây giờ nghĩ lại trong bốn năm học ở đại học ngoại thương, ôm một

đống kinh tế học, nhìn những chữ tiếng Anh và công thức khiến người ta
hoa mắt, đúng là những ngày tháng khổ sở đến cùng cực.

Sắp đến cuối tuần, Tiêu Tinh tranh thủ vẽ vài ngày, cuối cùng đã vẽ

xong bức tranh ấy, lại còn ký tên đóng dấu ở góc trái, mang đi nẹp, mua
một chiếc hộp tinh xảo đóng gói.

Tiêu Tinh rất hài lòng, lúc ấy mới yên tâm đặt bức tranh cạnh gối, đi

ngủ sớm, định là sáng mai sẽ dậy sớm một chút để đến tham dự hôn lễ.

Thực tế chứng minh, quả thực Tiêu Tinh đã đánh giá thấp khả năng

ngủ của mình, một người có thể ngủ mười mấy tiếng trên máy bay như cô,
sao có thể thức dậy đúng giờ trong trường hợp không có điện thoại báo
thức?

Mơ mơ hồ hồ bị điện thoại bàn đánh thức, Tiêu Tinh mở mắt nhìn

đồng hồ treo tường, chết rồi, đã chín giờ rồi.

Hôn lễ bắt đầu lúc mười rưỡi?! Cô lại không biết đường, căn cứ vào

mức độ lạc đường của cô thì tuyệt đối không thể đến đúng giờ…

Điện thoại vẫn đang reo, Tiêu Tinh vội vàng nhấc máy: “Tạ Ý à? Xin

lỗi! Em dậy muộn rồi, bây giờ em xuống dưới bắt taxi đi đây, anh nói cho
em biết địa chỉ cụ thể…”.

“Là tôi”. Giọng nói trầm lắng pha chút khó chịu ngắt lời cô.

“Ặc… Jesen?”. Nghe thấy giọng nói của anh ta, Tiêu Tinh luôn có ảo

giác như đang mơ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.