Nhưng điều khó xử là Tạ Ý lại là bạn thanh mai trúc mã của Tiêu
Tinh, nếu đến đó, chuyện anh là Quân Tắc tuyệt đối sẽ không giấu được.
Nhưng nếu anh không đi, chắc chắn anh chàng Tạ Ý sẽ tò mò hỏi đến cùng,
chỉ hai câu là Minh Huệ có thể làm lộ thân phận của anh. Sau đó Tiêu Tinh
sẽ trải qua quá trình kinh ngạc – sững sờ – phẫn nộ – bùng phát, tái hiện lại
giả thiết lúc nãy.
Và thế là anh coi như xong.
Thẩm Quân Tắc càng nghĩ càng thấy bực tức. Dường như bắt đầu từ
khoảnh khắc không còn cách nào khác phải lừa Tiêu Tinh, anh đã tự đào
một cái hố trước mặt mình, bây giờ càng đào càng to, đã có quy mô của
một ngôi mộ.
Đúng là hoang đường, Tạ Ý mà anh nhờ là bạn thanh mai trúc mã của
Tiêu Tinh, vợ sắp cưới của Tạ Ý lại là người bạn thân thiết của anh, trước
đây không thấy người Trung Quốc ít như thế này, vì sao bây giờ đi đâu
cũng gặp?
Thẩm Quân Tắc nghĩ trước nghĩ sau, quyết định gọi điện thoại nói với
Minh Huệ một tiếng, nhưng đúng lúc quan trọng thì lại không liên lạc
được. Không còn cách nào khác, anh đành phải đưa ra quyết định sẽ lộ mặt
trước khi hôn lễ chính thức bắt đầu, sau đó tìm cớ chuồn đi.
Lúc ấy ít người, lại đeo kính râm, đi bằng cửa sau cũng khá an toàn.
Haizz, tham gia hôn lễ của bạn mà cứ như là đi ăn trộm, đều là do sao
chổi Tiêu Tinh ban tặng. Thẩm Quân Tắc nhanh chóng phóng xe đến khách
sạn, đỗ xe xong, anh đặc biệt đưa Tiêu Tinh vào theo lối cửa bên.
Vừa vào cửa đã thấy đại sảnh treo đầy bóng bay màu hồng phấn, phía
dưới trải thảm đỏ, trên bàn còn bày một dãy hoa hồng rất rực rỡ, toàn hội
trường được bày biện rất lịch sự và vui tươi.