CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 133

thấy Jesen đâu, ngay cả tên “Quân Tắc” và ông lão mà lúc nãy cô liếc thấy
ở đám đông bên dưới cũng không thấy đâu.

Một nhân viên phục vụ thấy cô ngó ngó nghiêng nghiêng liền bước lại

gần và nói: “Cô là cô Tiêu phải không? Jesen bảo tôi đưa mẩu giấy này cho
cô”.

“Cảm ơn”. Tiêu Tinh cầm mẩu giấy, mở ra thì thấy trên đó có viết một

dòng chữ phóng khoáng: “Tôi có chuyện phải đi trước, lát nữa đến đón cô.
Mong cô chuẩn bị thật tốt để ứng phó với ông nội tôi”.

“…”. Sao giọng điệu lại nghiêm trọng như vậy nhỉ, khiến Tiêu Tinh

cảm thấy có chút căng thẳng.

Nghe anh ta miêu tả, hình như ông nội của anh ta rất đáng sợ.

Tiêu Tinh nhét mẩu giấy vào túi áo, đến chỗ đã sắp xếp trước rồi ngồi

xuống, trong lòng không khỏi có chút bồn chồn bất an.

Cuối cùng hôn lễ đã bắt đầu, trong tiếng nhạc đám cưới quen thuộc,

Minh Huệ khoác tay Tạ Ý bước qua tấm thảm đỏ rất dài, cùng nhau thề
nguyện gắn bó trước chiếc bàn phủ hoa hồng. Ông lão quen thuộc kia cũng
xuất hiện. Thì ra ông là người chủ hôn, vuốt ve bộ dâu dài, tươi cười đọc
lời thoại, rất giống với ông tơ… trong thần thoại hay trong ti vi. Tiêu Tinh
nhìn nụ cười hạnh phúc của Tạ Ý và Minh Huệ, đột nhiên cảm thấy có chút
ngưỡng mộ. Gặp được người mình thích không phải là điều dễ dàng, chí ít
đến bây giờ, đừng nói là cô chưa trải qua một mối tình nào, thậm chí còn
chưa bao giờ có cảm giác rung động với người con trai nào.

Cô luôn có cảm giác tình yêu quả thực rất trừu tượng, thay vì nghĩ đến

thứ tình yêu vô vị đó, chi bằng đọc vài bộ truyện tranh, gặm vài cái chân gà
còn thực tế hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.