CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 144

Ặc, có đứa con gái như thế này, bà mẹ nào cũng sẽ tức giận, tự nhiên

có thêm một thằng con rể và một nhà thông gia.

Nhưng Tiêu Tinh vẫn không biết rốt cuộc khâu nào xảy ra vấn đề,

khiến thông tin lan đến bố mẹ nhanh như thế.

Tiêu Tinh cúi đầu ngồi xuống giường, bắt đầu suy đoán.

Một tuần trước, Thẩm Quân Tắc không đến sân bay đón cô. Cô gặp

bạn thân của Thẩm Quân Tắc là Jesen. Jesen đưa cô đến khách sạn. Hai
hôm sau, cô đi dạo phố thì gặp Tạ Ý, đồng thời quen gã Thẩm Quân Tắc
lúc nào cũng cười nhăn nhở. Sau đó chỉ nhìn thấy hắn ở đám cưới của Tạ
Ý. Mối quen biết giữa cô và Thẩm Quân Tắc chỉ là một quá trình đơn giản
như vậy, ở giữa không hề có bất cứ chi tiết nào đề cập đến “hôn sự”.

Mơ hồ bị ông Thẩm chỉ hôn, lại còn là anh em kết nghĩa với ông nội

cô? Cho dù mối quan hệ thời các ông rất tốt, hồi ấy muốn kết thành thông
gia thì cũng là đời bố cô. Đáng tiếc đời ấy sinh toàn con trai. Thế thì thôi,
lại còn cha nợ thì con phải trả, đổ hết lên đầu cô? Có cái kiểu kế thừa như
vậy không?

Nói cái gì mà ông Thẩm vô cùng vui mừng, lại còn nhận cô là cháu

dâu… Đùa cái kiểu gì thế!

Tiêu Tinh nằm đờ ra giường, giống như bị điện giật. Thông tin này còn

đáng sợ hơn cả lúc nghe thấy Tạ Ý nói “em ngốc quá”.

Nhật ký xui xẻo của cô ở New York đã viết được mười trang rồi,

không phải là bắt cô viết tiếp đấy chứ?

Tiêu Tinh ủ rũ ngồi ở đầu giường một lúc rất lâu, cuối cùng hạ quyết

tâm gọi điện thoại cho Kỳ Quyên để hỏi ý kiến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.