CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 202

ngày, là tên rác rưởi trong lịch sử nhân loại, tên cặn bã trong các loại cặn
bã, máy bay chiến đấu trong đống rác! Thì ra hắn mới là tên đầu xỏ gây ra
tất cả những xui xẻo của tao khi đến New York!”.

Kỳ Quyên “bị chửi” đến nỗi mặt mày ngây dại.

Tiêu Tinh trút giận xong, thấy miệng lưỡi khô rát, cầm cốc nước lên

nhấp một ngụm, lúc ấy mới xua tay:“Kỳ Quyên, tao có mắng mày đâu, mày
đừng có làm ra vẻ như nhìn thấy ma như thế”.

Lúc ấy Kỳ Quyên mới ngớ ra.

Thực ra cô luôn nghĩ rằng Tiêu Tinh là kiểu người lúc yên lặng dịu

dàng thì khiến người ta rung động, lúc nổi nóng thì đáng sợ, khiến người ta
kinh hồn, là mẫu người “lúc tĩnh thì như gái chưa chồng, một khi hành
động thì lanh lẹ như thỏ chạy trốn”.Nhưng không ngờ, lúc cô ấy bùng phát
thì không thể dùng từ “thỏ chạy trốn” để hình dung. Mức độ này hoàn toàn
có thể đạt tới ranh giới của “sư tử điên”.

Nhìn Tiêu Tinh tràn đầy ý chí chiến đấu, thậm chí còn “xù lông”, Kỳ

Quyên không kìm được ho một tiếng, bình tĩnh nói:“Tao biết không phải
mày mắng tao nhưng mày chỉ vào ngực tao, nói một tràng dài như thế, tao
nuốt không trôi”.

Cô đặt cuốn tạp chí trước ngực xuống bàn, chỉ tay vào nói:“Tiếp tục

tiếp tục, chửi hắn đi”.

Tiêu Tinh nhìn cuốn tạp chí rồi thở dài, buồn rầu nói:“Tao không còn

từ nào nữa”.

Nhìn dáng vẻ ấm ức đáng thương của cô, Kỳ Quyên không kìm được

bật cười:“Như thế mà đã không còn từ nào rồi, không đủ sức chiến đấu”.
Kỳ Quyên kéo Tiêu Tinh ngồi xuống sofa, vuốt mái tóc vì quá tức giận mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.