CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 220

đến sân bay rồi mắt còn đỏ hoe. Một mình cô sống ở vùng đất xa lạ, chẳng
bao lâu sẽ phải lấy người đàn ông xa lạ này, Kỳ Quyên là chỗ dựa duy nhất
của cô. Bây giờ chỗ dựa sắp đi rồi, đột nhiên Tiêu Tinh thấy mình sẽ thê
thảm hơn bây giờ.

Trên đường về nhà, Tiêu Tinh chỉ cúi đầu, im lặng không nói một lời.

Thẩm Quân Tắc không kìm được nhìn cô qua gương chiếu hậu rất nhiều
lần. Mỗi lần chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh của cô khẽ rung rung.

Không biết vì sao lúc nãy nhìn thấy dáng vẻ cô cố nén nước mắt, mỉm

cười vẫy tay tạm biệt Kỳ Quyên, trong lòng Thẩm Quân Tắc có chút xót xa
mơ hồ.

Nói như vậy cuộc hôn nhân này anh là người được lợi, nhưng Tiêu

Tinh lại là người vô tội, bị vở kịch dở ẹc của anh cuốn vào. Cô còn nhỏ tuổi
như vậy, vốn chỉ là một sinh viên vô ưu vô lo, đột nhiên bây giờ bắt cô đối
mặt với rất nhiều vấn đề như hôn nhân, gia đình, tranh chấp kinh tế. Đối
với cô mà nói thì quả là có chút tàn nhẫn. Là kẻ đầu xỏ gây ra mọi chuyện,
đột nhiên trong lòng Thẩm Quân Tắc thấy có chút day dứt.

Đột nhiên anh thấy ngay từ lúc bắt đầu mình đã lừa Tiêu Tinh, lừa đi

lừa lại lừa quá trớn, cuối cùng lại bắt Tiêu Tinh cùng mình gánh chịu hậu
quả. Chuyện này… rất vô đạo đức.

Lừa gạt nữ sinh, khụ khụ, nói như vậy hình như anh thật sự có chút bỉ

ổi…

Thẩm Quân Tắc không kìm được lại quay sang nhìn Tiêu Tinh, nhìn

dáng vẻ cúi đầu, toàn thân khẽ run run, anh thấy mềm lòng, không kìm
được lấy phong giấy ăn trong túi áo đưa cho cô, khẽ an ủi: “Thôi, đừng
khóc nữa, sau này về nước, cô vẫn có thể gặp chị em tốt của mình”.

Tiêu Tinh không hề có phản ứng nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.