CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 285

Thẩm Quân Tắc quay đầu lại, nói với giọng đầy ẩn ý: “Cảm tưởng thì

có nhưng không thể hình dung được”.

Thẩm Quân Tắc và Tiêu Phàm đi xuống phòng khách. Mọi người vẫn

đang nói chuyện. Lúc này đã là chín giờ tối, Thẩm Quân Tắc nghĩ đã đến
lúc ra về. Anh đang định chào mọi người thì đột nhiên điện thoại của bố vợ
đổ chuông.

“Alo, Tiêu Tinh à…”. Tiêu Chính Đức mỉm cười, rõ ràng là rất vui vì

con gái gọi điện cho mình, “Con ở đâu? Nhà chị Vu Giai?”.

“Vâng, hôm nay chị đến chỗ con xem phòng tân hôn, thấy con ở nhà

một mình nên bảo con đến nhà chị sống mấy hôm”, Tiêu Tinh cười nói.
Thực ra chị họ kéo cô đi làm bảo mẫu. Đứa bé kia suốt ngày quấy khóc,
nhưng thật lạ vì sau khi nhìn thấy cô lại không khóc nữa. Thế nên chị họ
kéo cô đi dỗ dành trẻ con.

“Đúng rồi, bố nghe Quân Tắc nói con muốn chuyển sang học viện mỹ

thuật, đúng không?”. Tiêu Chính Đức nói rồi quay sang nhìn Thẩm Quân
Tắc.

Trước bữa ăn, Thẩm Quân Tắc tìm cơ hội nói với ông chuyện này.

Trước khi kết hôn anh đã từng đồng ý với Tiêu Tinh sẽ thuyết phục bố mẹ
vợ cho cô chuyển trường, dĩ nhiên phải giữ lời hứa. Không ngờ, bố Tiêu
Tinh lại dễ dàng đồng ý như vậy, hại anh không kịp nói hết những điều mà
mình đã chuẩn bị trước.

“Đúng vậy, bố đồng ý đi mà. Hai hôm nữa con sẽ đi làm thủ tục thôi

học, con không muốn một mình ở New York học cái gì mà quản lý công
thương, con muốn quay về, tiếp tục học vẽ. Dù sao thì chuyện làm ăn ở nhà
có bố và Quân Tắc rồi, cũng không cần đến con. Một người không biết gì
về thương trường như con, bố mà giao sản nghiệp nhà họ Tiêu vào tay con
thì chắc chắn là chưa đầy một tháng đã phá sản”, Tiêu Tinh nghiêm túc nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.