CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 286

Tiêu Chính Đức im lặng một lúc rồi mới cười nói: “Thế cũng được”.

“Thật chứ ạ? A a a, hay quá!”. Tiếng hét kích động của Tiêu Tinh

truyền qua ống nghe, tất cả mọi người trong phòng khách đều nghe thấy.
Có điều họ không thấy lạ, vẫn nói chuyện bình thường như không có
chuyện gì xảy ra. Chỉ có Thẩm Quân Tắc là hơi kinh ngạc.

Tiêu Chính Đức cau mày, “Được rồi, con có chuyện muốn nói với

Quân Tắc đúng không, bố đưa điện thoại cho nó”.

“… Á?”. Tiêu Tinh sững người. Thẩm Quân Tắc vẫn chưa kịp phản

ứng thì đã bị bố vợ nhét điện thoại vào tay, đành phải áp vào tai.

“A lô, anh đây”. Trước ánh mắt của mọi người, sống lưng của Thẩm

Quân Tắc cứng đờ, vờ như không có chuyện gì xảy ra cầm điện thoại ra
ban công. Nghe hơi thở khe khẽ, quen thuộc của cô bên tai, đột nhiên trong
lòng Thẩm Quân Tắc hơi căng thẳng. Sau khi im lặng một lúc rất lâu, anh
mới gượng hỏi: “Cô đang sống ở nhà chị Vu Giai, đúng không?”.

“Đúng vậy”, Tiêu Tinh khẽ đáp.

“Chân đã đỡ chưa?”.

“Ừm, đỡ rồi, bây giờ có thể đi chầm chậm”.

“Chuyện cô muốn thi vào học viện mỹ thuật, tôi đã nói với bố mẹ cô,

họ cũng đồng ý rồi. Thủ tục thôi học bên ấy đến khi nào thì làm xong?”.

“Tôi gọi điện thoại cho quản lý, học phí của tôi đã được trừ rồi, học bạ

cũng được trả lại. Làm thủ tục cần phải được phê chuẩn từng bước, lại còn
phí thôi học cái gì gì ý, rất phiền phức”.

Thẩm Quân Tắc cau mày, “Thế khi nào cô về nước”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.