CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 320

Thẩm Quân Tắc cau mày nhìn điện thoại. Lúc này, chỉ dựa vào sức

mạnh của một mình anh thì rõ ràng là không thể tìm thấy Tiêu Tinh. Có
biển số xe và tư liệu chi tiết, để cảnh sát vào cuộc có lẽ sẽ dễ tìm hơn rất
nhiều.

Đang định gọi điện báo cảnh sát thì đột nhiên thấy màn hình điện thoại

vụt sáng, là số điện thoại của Tiêu Tinh.

Màn hình điện thoại hiện lên ảnh của Tiêu Tinh, bức ảnh chụp trong

hôn lễ của Minh Huệ. Cô cười còn tươi hơn cả cô dâu. Trong điện thoại của
Thẩm Quân Tắc cũng chỉ có một bức ảnh này của cô, tiện tay lấy nó làm
ảnh đại diện cho cuộc gọi đến của cô. Nhưng lúc này, nhìn nụ cười rạng rỡ
của cô trong bức ảnh, còn có tên hiển thị là “Bom Tinh”, đột nhiên Thẩm
Quân Tắc cảm thấy trong lòng có một cảm giác khó chịu mơ hồ.

Mong chờ nghe thấy giọng nói của cô nhưng lại sợ nghe thấy thông tin

chẳng lành. Tâm trạng mâu thuẫn phức tạp ấy khiến lúc ấn nút nghe, ngón
tay của anh cũng trở nên lóng ngóng.

“A lô… Tiêu Tinh à?”. Mặc dù cố gắng kìm nén tâm trạng lo lắng

nhưng giọng nói của Thẩm Quân Tắc vẫn khàn khàn đắng chát.

“Đúng vậy… là tôi”, giọng nói của Tiêu Tinh yếu ớt như muỗi kêu,

phía sau còn có tiếng nước chảy róc rách, hình như là đang ở trong phòng
tắm, “Quân Tắc, anh có thể đến đón tôi không, tôi gặp chút phiền phức, tôi
nói với anh, bây giờ tôi… tôi…”.

Nghe giọng nói căng thẳng đến run rẩy của cô, Thẩm Quân Tắc thấy

lòng nhói đau, vội vàng dịu dàng nói: “Tôi hiểu, cô không cần giải thích.
Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi lập tức đến đón cô”.

“… Cụ thể tôi cũng không rõ, tôi không biết chỗ này… từ cầu cao tốc

ở phía tây thành phố rẽ phải, đi khoảng bốn, năm cây số, sau đó rẽ vào một
con phố tên là phố Tây Hồ, đi khoảng năm phút có một nhà thờ nhỏ, sau đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.