CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 340

Nhìn cô bận rộn trong bếp khiến anh hết sức an tâm, dường như thật

sự có cảm giác kỳ lạ “Đây chính là nhà của mình”.

Thẩm Quân Tắc kìm nén cảm giác rung động xa lạ trong lòng, nhẹ

nhàng đi vào bếp. Thấy cô đang chăm chú cúi đầu trộn một bát gia vị gì đó
màu sắc rất kỳ lạ, anh không kìm được khẽ hỏi: “Đang làm gì đấy?”.

Tiêu Tinh giật nảy mình, “choang” một tiếng, chiếc bát trên tay rơi

xuống đất vỡ tan. Cô quay sang, tức giận nhìn anh, “Anh là ma à? Đi lại
không có tiếng động!”. Tiêu Tinh vừa cúi đầu dọn bát vừa trách móc, “Làm
cái gì thế, em làm mãi mới được bát gia vị này, thế mà bị anh làm giật mình
đến nỗi đổ hết xuống đất! Xin anh, sau này anh vào bếp có thể nói một
tiếng được không? Thôi thôi, anh mau đi ra ngoài đi. Mỗi lần anh vào bếp
đúng là một tai họa đối với em”.

Đúng là lúc cô không nói thì còn đáng yêu, chỉ cần mở miệng là vỡ

mộng.

Thẩm Quân Tắc nhìn cô, im lặng một lúc lâu. Cuối cùng lặng lẽ

ngoảnh mặt đi, quay người đi ra khỏi bếp.

Sáng thứ bảy, Thẩm Quân Tắc hiếm khi được nhàn rỗi nghỉ ở nhà, vốn

định ở riêng với Tiêu Tinh một lúc, nhân tiện vun đắp tình cảm. Kết quả đột
nhiên Tiêu Tinh nói chiều có hẹn.

Thẩm Quân Tắc nhíu mày, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, “Em có hẹn

với ai?”.

Nhìn vẻ mặt cảnh giác của anh, Tiêu Tinh không kìm được bật cười:

“Với Kỳ Quyên của em, sao thế?”.

Nghe cô nói câu “Kỳ Quyên của em”, trong lòng Thẩm Quân Tắc có

chút không thoải mái. Anh lạnh lùng hỏi: “Chỉ hai người thôi sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.