“Ồ…”. Lúc ấy Vệ Nam mới đứng dậy đi theo anh. Thẩm Quân Tắc
đặt Tiêu Tinh ở ghế lái phụ, thắt chặt dây an toàn, Kỳ Quyên và Vệ Nam
ngồi ghế sau.
Sau khi uống say Tiêu Tinh rất ngoan, không có biểu hiện gì, chỉ đỏ
mặt, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, ngả đầu vào vai Thẩm Quân
Tắc rất tự nhiên.
Hai người ngồi ghế sau giương mắt nhìn Tiêu Tinh mơ màng ngả vào
lòng Thẩm Quân Tắc, không kìm được than vãn: Con ranh này đúng là
không có ý chí, bên cạnh là con sói xám, thế mà không hề có sự phòng bị
nào, lại còn đưa mình vào miệng sói.
Sau khi đưa Vệ Nam và Kỳ Quyên về nhà, Thẩm Quân Tắc lái xe về
biệt thự ở vườn Nguyệt Hoa. Ánh đèn trên đường cao tốc đan xen, xuyên
qua cửa kính chiếu vào mặt cô, ánh sáng vàng dịu khiến những đường nét
trên khuôn mặt cô trông thật dịu dàng. Nhìn người con gái ngủ ngon lành
bên cạnh mình, đột nhiên trong lòng Thẩm Quân Tắc có cảm giác thỏa mãn
kỳ lạ.
Về đến nhà, anh bế Tiêu Tinh vào phòng ngủ của cô, nhẹ nhàng đặt cô
xuống giường, đang định đứng dậy thì bị Tiêu Tinh kéo tay.
Thẩm Quân Tắc ngoảnh đầu lại. Vì men rượu nên mặt cô đỏ bừng,
trông rất đáng yêu. Đôi mắt mơ màng nhìn anh, nắm chặt tay anh không
chịu buông ra, không biết là đang nghĩ gì.
Thẩm Quân Tắc động lòng, không kìm được cúi người xuống hôn cô.
Tiêu Tinh uống say hoàn toàn ở trong trạng thái vô thức, không hề hay
biết đang xảy ra chuyện gì chứ đừng nói là phản kháng. Thẩm Quân Tắc
thuận lợi tách hàm răng của cô ra, đưa lưỡi vào trong miệng cô.