Huống hồ cô đã nhắn tin đầy bạo lực để trút giận tên họ Thẩm ấy, hả
hê chửi hắn một trận, lại còn nói sẽ xâm phạm đến an toàn thân thể hắn, nói
thì rất hung hăng nhưng nếu gặp mặt thật rồi thì cô không dám ra tay. Với
dáng người mảnh mai của cô, bị người ta cho một cái bạt tai là đã lệch cả
người rồi, huống hồ cái tên Thẩm Quân Tắc kia, xem ra nhân phẩm cũng
chẳng ra gì. Quân tử động khẩu không động thủ, với hạng tiểu nhân ấy,
không cần mở miệng, một tin nhắn là có thể bảo hắn biến đi, không cần
thiết gặp mặt.
Quan trọng hơn là Tiêu Tinh cũng không muốn sống ở nhà họ. Nghe
nói cả nhà họ sống trong một khu vườn lớn, ông nội, bác trai bác gại, chú
thím, bao nhiêu người như vậy, Tiêu Tinh đến đó cũng không thấy tự nhiên.
Nghĩ đến đây, Tiêu Tinh vội nói: “Không cần phiền phức đâu, tạm thời
tôi sống ở đây, vài ngày nữa khai giảng rồi sẽ chuyển ra ngoài sống”.
Thẩm Quân Tắc đưa cho Tiêu Tinh một sợi dây thừng, quả nhiên cô đã
ngoan ngoãn bò theo sợi dây thừng đó.
Mặc dù đã sớm biết trước câu trả lời nhưng Thẩm Quân Tắc vẫn thản
nhiên như không, lạnh lùng nói: “Thế cô định ở lại đây bao lâu?”.
Tiêu Tinh nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm… khoảng một tuần”.
Thẩm Quân Tắc gật đầu, “Cũng được, lát nữa tôi sẽ xuống dưới gia
hạn phòng cho cô. Cô cứ yên tâm sống ở đây một tuần rồi tính”.
Tiêu Tinh vội vàng lắc đầu nói: “Thế sao được, cứ để tôi tự trả tiền đi,
hôm nay đã phiền anh lắm rồi”.
Thẩm Quân Tắc bình tĩnh nói: “Quân Tắc không đến đón cô, cứ coi
như là tôi… thay cậu ấy trả”.