CHỜ MỘT NGÀY NẮNG - Trang 37

“Chuyện này… “, Tiêu Tinh do dự gãi đầu. Nhưng nghĩ lại sự xui xẻo

của cô đều là do Thẩm Quân Tắc gây ra, để Thẩm Quân Tắc trả tiền, dĩ
nhiên cô thấy rất thoải mái. Điều này… tuyệt đối có thể!

“Vậy thì cảm ơn anh”. Tiêu Tinh cười rất vui vẻ.

“Không cần khách sáo”. Thẩm Quân Tắc nhìn khuôn mặt lanh lợi của

cô, không khỏi nhớ lại cảnh tượng cô hùng hổ chống nạnh chửi bới, anh cố
gắng kìm nén cơn co giật ở miệng, im lặng một lúc rất lâu mới xé một tờ
giấy nhớ trên bàn, viết một dãy số đưa cho cô, “Sau này có khăn gì, cô có
thể tìm tôi”.

“Vâng”. Tiêu Tinh vội vàng cầm tờ giấy anh đưa cho, cẩn thận nhét

vào ngăn kéo.

Thẩm Quân Tắc thấy người cô ướt sũng, nước không ngừng chảy từ

tóc xuống, dáng vẻ rất đáng thương, không kìm được nói: “Cô ngấm nước
mưa rồi, mau đi tắm đi đã, nhớ nghỉ sớm, đừng để bị cảm”.

“Ừm, tôi biết rồi”. Tiêu TInh ngẩng đầu, nở nụ cười cảm kích.

Hiếm khi nói những lời quan tâm như thế này, lại thêm ánh mắt cảm

kích của đối phương khi nhìn mình, tâm trạng của một người mới bị cô
nguyền rủa là. “kẻ gây ra tai họa” như Thẩm Quân Tắc thật sự là rất phức
tạp. Trước nụ cười của cô, anh chỉ có thể lẳng lặng quay đầu đi, khẽ ho một
tiếng. Một lúc sau anh mới khẽ nói, “Vậy… tôi đi trước đây”.

“Vâng”. Tiêu Tinh đưa anh ra cửa, nheo mắt cười rất thành khẩn,

“Anh giúp tôi nhiều thế này, tôi không biết phải nói gì. Hôm nay thật sự
cảm ơn anh”.

“Không cần khách sáo”. Thẩm Quân Tắc khẽ nói, “Cô nghỉ ngơi đi.

Chúc ngủ ngon”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.