đến buổi dạ hội rồi giả bộ cũng chưa muộn. Đi thôi, đừng đến muộn không
người ta cười cho”.
Tiêu Tinh nói rồi quay người đi về phía thang máy.
Nhìn hình bóng của Tiêu Tinh, bàn tay của Thẩm Quân Tắc chơi vơi
trong không trung một lúc lâu rồi mới buông xuống, từ từ siết chặt lại.
Thẩm Quân Tắc đưa Tiêu Tinh đến buổi dạ hội.
Lúc này đã là gần tám giờ, đại sảnh sang trọng quy tụ rất nhiều nhân
vật nổi tiếng trong giới doanh nghiệp. Các quý ông ai cũng complet, giày
da bóng lộn, hết sức phong độ. Các quý bà cũng không chê vào đâu được,
những bộ váy dạ hội đủ loại màu sắc kết hợp với trang sức lấp lánh, khiến
người ta nhìn mà hoa mắt chóng mặt.
Tiêu Tinh rất ít khi đến những nơi như thế này. Trong ký ức của cô,
chỉ có hồi học cấp ba là đã từng bị bố ép đến một buổi dạ hội, vì không đi
quen giày cao gót nên lén chuồn đi. Sau khi về nhà bị mẹ mắng cho một
trận, nói cô là người không hiểu biết, cho dù ăn mặc trang điểm giống tiểu
thư khuê các thì bản chất cũng chỉ là con bé nhà quê.
Mặc dù lời nói của mẹ Tiêu Tinh có chút nghiệt ngã nhưng lại rất có
lý, nói đúng bản chất của Tiêu Tinh.
Từ nhỏ cô lớn lên bên cạnh ông nội, đã sớm hình thành tính cách thoải
mái phóng khoáng, ghét nhất những buổi dạ hội chính thức như thế này.
Lúc này, nhìn nụ cười rạng rỡ của những người xa lạ ăn mặc lộng lẫy trong
đại sảnh, trong lòng Tiêu Tinh không khỏi cảm thấy sợ hãi, không kìm
được muốn tìm cơ hội lẻn đi nhưng đột nhiên bị Thẩm Quân Tắc túm lấy
cánh tay.
“Em đi đâu?”. Thẩm Quân Tắc lạnh lùng hỏi.